“Hửm?”
Trần Khiêm ngẩng đầu lên nhìn về bên đó thì thấy một người đàn ông trung niên đang vội vã chạy về phía mình.
Người đàn ông trung niên này rất lạ mặt.
Lễ nào ông ta quen mình?
Trần Khiêm ngay lập tức đứng lên.
“Ôi trời, Trần Khiêm cậu đứng lên làm gì vậy? Không nghe người ta đang gọi cậu Trần à?”
“Ha ha, phải đấy, xấu hổ chưa?”
Mấy người bạn cấp ba ở phía sau Lý Siêu phụt cười.
Lúc này ngay cả Lý Minh Tuyết cũng che miệng cười.
Thậm chí còn bị Lưu Mẫn khinh thường nói. “Tôi đến chịu Trần Khiêm này rồi, cạn lời rồi!”
Lưu Mãn lắc đầu cười khổ.
“Cậu Trần, xe của cậu tôi đã lái giúp cậu rồi, đỗ ở khu C bãi đỗ xe, đây là chìa khóa, với lại ông chủ có dặn, bảo cậu về sớm một chút!”
Nói xong, người đàn ông trung niên cung kính đưa chìa khóa xe qua.
“Cháu biết rồi bác Lý, không còn việc gì nữa, bác về đi!”
Lúc này, chàng trai bên cạnh Lý Siêu mới lắc đầu cười khổ, sau đó đứng lên.
“Mẹ kiếp, hóa ra là nhầm rồi!” Trần Khiêm cũng hơi xấu hổ.
“Cậu hài hước đấy, cậu Trần với Trần Khiêm cũng có đồng âm đâu chứ!”
Có chàng trai tiếp tục chế giều.
“Được rồi được rồi, chúng ta đi uống tiếp đi, phải rồi cô Lưu Mẫn, đợi khi nào cô có thời gian, em sẽ tổ chức một buổi họp lớp, đến lúc đó cô nhất định phải đến đấy!”
Lý Siêu lười phải chế giễu Trần Khiêm, lúc này chỉ nói với Lưu Mẫn.
“Được, không thành vấn đề, đến lúc đó em tổ chức cho các bạn tụ tập với nhau, cô chắc chắn sẽ đến!"
Một nhóm người cứ quyết định như vậy, nhóm của Lý Siêu cũng không tiếp tục chú ý đến Trần Khiêm nữa mà quay lại uống rượu.
Lúc lên lầu cùng với Lưu Mẫn.
“Cậu có thấy mất mặt không? Cậu nói xem cậu có xấu hổ không? Người ta gọi cậu Trần mà cậu lại đứng lên làm gì, mẹ nó chứ, tôi dị dùm cậu đấy!”
Lưu Mãn lại mắng Trần Khiêm mấy câu.
Rồi mới quay lại bàn.
Trần Khiêm cũng quen rồi, tiếp tục ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lưu Mẫn.
Lưu Mẫn chuẩn bị mắng thì lúc này, người dẫn chương trình đã bắt đầu dẫn tiết mục rồi.
Vả lại đã được một lúc rồi. Lúc này không thể không im lặng lại.
Nhìn trên sân khấu, không biết đã có thêm một cái đĩa xoay từ lúc nào.
Trên đĩa xoay viết vài cái tên.
Trong đó có một danh xưng, chính là cậu Trần, cũng không có viết tên ra.
Dù sao thì buổi dạ tiệc này là để chào đón cậu Trần, hai chữ cậu Trần đại diện cho cái gì thì mọi người đều biết rõ.
Việc này giống như hoạt động quay xổ số trực tiếp vậy.
Ở chính giữa là bục giải thưởng, và giải thưởng chính là một chiếc xe Mercedes - Benz G500.
“Lưu Mẫn, suýt chút nữa cô đã bỏ lỡ trò hay rồi, cô mau nhìn đi, trên đó có tên của ai?”
Lúc này, người phụ nữ ở bên cạnh năm tay Lưu Mãn.
“Gia Cường? Trời má, anh tham gia bốc thăm à”
Lưu Mẫn hào hứng kéo tay chồng mình là Gia Cường đang ngồi bên cạnh.
“Ha ha, đúng rồi đấy, vừa nấy tiến hành rút thăm vào vòng trong, anh được vào vòng trong rồi. Tên của anh có thể đứng chung với cậu Trần là đã rất vinh hạnh rồi, còn chiếc G500 này có trúng hay không cũng chẳng quan trọng!”
Vương Cường cũng rất hài lòng.
“Đừng có bảo không quan trọng, chiếc Mercedes - Benz G500 đó ít thì cũng phải hai triệu tệ đấy! Nếu như rút trúng chúng ta, lái chiếc G500 ra ngoài thì đã cỡ nào chứi”
Lưu Mãn phấn khích nói: “Đúng rồi đúng rồi, cậu Trần đến rồi à? Ai là cậu Trần vậy? Anh nhìn bàn kia đi, hình như toàn là nhân vật tai to mặt lớn thôi!”
“Cậu Trần chưa đến, nhưng hai ông lớn Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng của Kim Lăng đến rồi, ban nãy giám đốc Lý nói, có thể lát nữa cậu Trần sẽ đến, tóm lại cậu Trần nói đến thì chắc chắn tối nay sẽ đến!"
Gia Cường cũng phấn khích. Trần Khiêm ngồi một bên nhìn điện thoại, quả nhiên, Lý Chấn Quốc đã gọi cho mình mấy cuộc điện thoại rồi.
Thấy Trần Khiêm chơi điện thoại, Lưu Mãn lại không hài lòng.
Lại muốn mắng anh.
Lúc này, giọng của người dẫn chương trình vang lên.
“Các vị, hoạt động rút thăm trúng thưởng, chính thức bắt đầu. Chúng ta sẽ xoay bàn xoay để xem giải thưởng lớn nhất tối nay, chiếc xe Mercedes -
Benz G500 cuối cùng sẽ thuộc về ail”