Trần Khiêm đương nhiên nhận ra cô nàng này, là bạn cùng lớp cấp ba của mình, lúc đó hình như là đại biểu môn tiếng Anh của lớp thì phải, tên là Lý Ninh Tuyết.
Lúc đó chỉ có thể coi là thanh tú đáng yêu.
Thế nhưng ba, bốn năm không gặp, trang điểm lên, lại biến thành một cô gái vừa gợi cảm vừa xinh đẹp.
Thay đổi thật nhiều.
Trên thực tế trở về quê cũ gặp phải bạn học cũ cũng là chuyện bình thường thôi, Trần Khiêm cũng đã chuẩn bị tâm lí rồi.
Dù sao thì chuyện cần đến cũng phải đến mà.
"Hôm nay tôi nhìn thấy hình của cậu ở trong nhóm chat lớp bộ môn tiếng anh lớp chúng ta, là cô Lưu Mẫn chụp đó, cậu xách một túi đồ, tôi liền biết cậu đã trở về rồi! Không nghĩ tới lại khéo như vậy!"
Lý Minh Tuyết đưa tay sửa lại mái tóc của mình nói.
Tuy là đều đã ra trường rồi, nhưng cô giáo vẫn lưu lại phương thức liên lạc của một vài học sinh học khá, chuyện này rất bình thường.
Đệch! Trần Khiêm lại sửng sốt một hồi.
Lưu Mẫn chụp ảnh mình khi nào, sao anh lại không biết chứ?
Đoán chừng là chụp lúc xuống xe.
Dù sao lúc cô ta gọi mình đến xách đồ, có cầm điện thoại hướng về chỗ mình lắc qua lắc lại, phỏng chừng chính là khi đó!
Ôi đệch! Đám đàn bà... Bạ𝙣 đa𝙣g đọc 𝐭𝗿u𝔂ệ𝙣 𝐭ại ~ 𝐭𝗿u m𝐭𝗿u𝔂e𝙣.𝚅𝙣 ~
Trần Khiêm măng thầm một câu chửi tục trong lòng, quân thất đức!
"Được rồi, sao cậu lại ở trong bệnh viện, có người nhà ở đây sao?"
Lý Minh Tuyết đơn giản trò chuyện vài câu với Trần Khiêm, trước đây cô nàng rất ít nói chuyện với mình, nhưng bây giờ cũng đã được xã hội gọt giữa rồi, thật biết cách bắt chuyện quá đi.
"Ừ, ông của tôi năm ở bệnh viện này! Còn cậu thì sao? Có người quen bị ốm hả?" Trần Khiêm hỏi một câu.
"Ha ha, bệnh nhân của tôi nhiều lắm, sau này ông cậu cần gì có thể nói với tôi một tiếng, giảm đi không ít quy trình đấy!"
Lý Minh Tuyết cười nhạt.
"Ồ ồ, tôi hểu rồi, cậu là bác sĩ ở viện này hả?"
Trần Khiêm hỏi:
"Ừ, tôi thực tập bác sĩ lâm sàng ở đây, qua thêm một khoảng thời gian nữa là có thể chuyển lên chính thức rồi!"
Lý Minh Tuyết mang vẻ kiêu ngạo nói.
"Rất tốt đấy!"
Hình như nhà Lý Minh Tuyết cũng có quan hệ khá rộng, nhưng mà chuyện này cũng thường mà, mấy năm nay cứ đến thời gian sinh viên tốt nghệp. là không thiếu được mấy việc này.
Có quan hệ thì dựa quan hệ, không có quan hệ thì dựa kỳ tích.
Không phải chỉ có chút việc đó thôi sao! Đến phiên Trần Khiêm gọi cơm.
"Cậu không cần trả, bữa hôm nay tôi mời cậu, cô ơi, lấy hộ cháu hai suất cơm!"
Lý Minh Tuyết giơ chiếc thẻ trong tay ra, cô nhân viên bếp múc hai phần cơm đầy cho hai người Trần Khiêm và Lý Minh Tuyết.
Đều là thức ăn ngon.
"Nói thế nào thì chúng ta cũng là bạn học cấp ba, nhiều năm không gặp, mời cậu một bữa cơm, cậu không ngại chứ?"
Lý Minh Tuyết che miệng khẽ cười nói.
Trần Khiêm lắc đầu: "Sao vậy được, phải cám ơn cậu chứ, bữa ăn rất ngon đấy!"
Hai người cùng ngồi xuống.
Lý Minh Tuyết giống như một cái máy phát liên tục kể về hai năm qua của mình như thế nào, nói là kể nhưng thật ra là khoe khoang cô ta so với các bạn khác sống tốt hơn biết bao.
Trần Khiêm chỉ là nghe, thỉnh thoảng khen ngợi vài câu.
Lúc này, một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng đi về hướng của Lý Minh Tuyết.
"Minh Tuyết, đây là ai vậy?"
"À, đây là bạn học cấp ba của em, vừa vặn gặp nhau nên mời cậu ấy một bữa cơm! Hì hì Trần Khiêm, tôi giới thiệu với cậu, đây chính là Lý Cương, người bạn trai mà tôi vừa kể với cậu, ba anh ấy là Phó viện trưởng đó!"
Lý Minh Tuyết cười nói. "À, mời cơm bạn sao lại ăn ở nhà ăn thế này, phải đặt một chỗ ở nhà hàng mới được chứ, cũng
tiện cho việc ôn lại kỉ niệm mài"
Lý Cương cười nói.
"Khụ, tại buổi chiều em còn phải đi làm mà, lấy đâu ra thời gian chứ, hơn nữa Trần Khiêm cậu cũng không ngại mà phải không?"
"Thế này là tốt rồi!" Trần Khiêm liên tục gật đầu, tiện và thêm vài miếng cơm vào miệng.
Anh thực sự thấy thế này rất tốt.
Thời gian còn lại chính là nghe hai người Lý Cương trò chuyện.
"Đúng rồi, không phải tối nay em còn gặp mấy người bạn nữa hay sao, mấy người Lý Siêu đó, bọn họ đều về nghỉ hè, anh nhớ hình như hôm nay em phải trực ban mài!"
Lý Cương nói.
"Ôi, vậy anh điều chỉnh cho em chút đi mà, mấy. người Lý Siêu là bạn chí cốt hồi còn học cấp ba của em, bọn họ đều về nghỉ hè, nói thế nào em cũng phải chiêu đãi bọn họ thật tốt mới được, ba bốn năm không gặp nhau rồi. À phải, nhà hàng em bảo anh đặt được chỗ chưa?"
Lý Minh Tuyết hỏi.
"Được rồi, nhà hàng Kim Như Ý-
"Không được, đẳng cấp quá thấp, phải là nhà hàng Bảo Thịnh, bạn bè ba bốn năm không gặp nhau rồi, anh không thể để em kém sang như thế ở trước mặt bọn họ chứ?”
"Vậy được rồi, chúng ta đổi chỗ! Đúng rồi, lúc nào cũng mời cả chủ nhiệm lớp em đi đi, dù sao chuyện này cũng phải giải quyết luôn mài! Phải biết là chủ nhiệm lớp em là người của viện trưởng, ba anh cũng bất lực mài"
Lý Cương cười khổ một tiếng.
"Hừ! Nhắc đến ông ta em liền bực bội, không ăn không ăn nữa, tức chết em rồi!"
Lý Minh Tuyết tức giận ném đũa.
Trần Khiêm cũng nghe ra rồi, Lý Minh Tuyết hình như có chuyện gì đó...