"Có chuyện gì?"
"Nói cho tôi biết, sao mấy ngày hôm trước lại trốn tôi? Nhất định phải nói thật! Lế nào cậu có bạn gái rồi?"
Tân Nhã thử hỏi một câu.
Nhưng mà trong lòng Tân Nhã cũng hiểu được, điều kiện nhà Trần Khiêm không tốt, hơn nữa giống như lời Đồng Đồng nói vậy đó, cậu ta lầm lầm lì lì, làm gì có bạn gái được!
"Ừ, tôi có bạn gái rồi!"
Trần Khiêm gật gật đầu.
Bản thân Tân Nhã có chút hiểu lầm anh, tuy rằng Trần Khiêm không tự luyến đến mức tưởng bở người ta thích mình, nhưng đúng là anh vì bạn gái của mình mà trốn tránh cô ấy.
"Sao cơ? Cậu định lừa tôi hả...?"
Không biết vì sao, trong tim Tần Nhã bỗng nhói lên một cái.
"Tôi không lừa cậu mà, tôi có bạn gái thật đó, cô ấy tên là Tô Mộc Vũ, là sinh viên khoa Phát thanh truyền hình. Chúng tôi yêu nhau được hơn hai tháng rồi, chẳng qua hai hôm trước cô ấy đã đi thực tập bên Cảng Đảo rồi!"
Trần Khiêm cười cười. "ồ, vậy sao, tôi nói mà, làm sao cậu cứ trốn tôi mãi, hóa ra là đã có người yêu rồi. Ha ha, được đó nha, vậy chắc là cậu yêu bạn gái mình lắm nhỉ?"
Tân Nhã nói.
"Đúng vậy đó, tôi rất thích cô ấy, mà cô ấy cũng quan tâm chăm sóc tôi rất chu đáo!"
"Ừm, vậy cậu tự đi vào phòng y tế một mình đi, tôi không theo cậu vào nữa, miễn cho bạn gái cậu nhìn thấy lại gây hiểu nhầm. Còn nữa, chuyện cậu thay tôi chịu đòn của người khác, tôi cũng sẽ nói cho ba tôi biết để ông ấy giúp đỡ giải quyết mấy chuyện còn lại! Tạm biệt!"
Tân Nhã có vẻ mệt mỏi mà khoát khoát tay, sau đó xoay người rời đi.
"Tạm biệt!"
Trần Khiêm không biết vì sao phản ứng trước và sau của Tân Nhã lại khác biệt như vậy.
Nhưng mà cũng chẳng phải chuyện gì to tát, quan trọng là phải nhanh chóng đi vào phòng y tế, Trần Khiêm dứt khoát quay người, tự đi vào phòng y tế băng bó.
Chờ băng bó xong, anh còn đặc biệt gọi điện thoại cho. Thiên Long, Địa Hổ, bảo hai người đi xử lí cái tên gì gì đó của nhà họ Thẩm.
Trần Khiêm coi như là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Hiện giờ chỉ cần là chuyện liên quan đến mình, thì dù
lớn hay nhỏ, Trần Khiêm đều thích chủ động đánh địch.
Như vậy, có thể tránh được rất nhiều rắc rối phát sinh thêm.
Xử lí vết thương xong, Trần Khiêm định tở về kí túc năm thẳng ra mà đánh một giấc.
"Trần Khiêm!"
Thì cửa phòng y tế đúng lúc này bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Hóa ra là Tân Nhã, cô ấy cầm theo một túi hoa quả linh tỉnh đi vào.
"Cho cậu đói" 'Tân Nhã hổn hển nói.
Thật lòng, hiện giờ Tân Nhã cũng không hiểu được mình đang nghĩ gì nữa.
Tại sao lại vậy chứ?
Bởi vì xét từ phương diện nào thì Tân Nhã cũng không cần đối xử tốt như vậy với Trần Khiêm.
Nhưng không biết vì sao, có đôi khi cái gọi là tình cảm, bản thân nó lại khiến người ta hiểu không được cũng đoán không ra.
'Tân Nhã không biết từ giây phút nào mình đã sinh ra loại tình cảm khác lạ này với Trần Khiêm.
Chính là muốn gặp cậu ấy, muốn hiểu cậu ấy rõ hơn, cứ muốn bên cậu ấy mãi thôi.
Có lẽ là khi Trần Khiêm tặng vòng ngọc cho mình, chiếc vòng ngọc là đồ gia truyền của nhà cậu ấy, cậu ấy tặng nó cho mình không phải là gián tiếp biểu lộ tình cảm với mình hay sao?
“Tỏ tình” chính là một loại thuốc kích thích tình cảm phát triển đó!
Có khả năng là kẻ xa lạ, cũng có thể là một người bạn ngày thường tuy không thân thiết nhưng rất có thiện cảm.
Chỉ cần một người ngỏ lời, tình cảm đôi bên khẳng định sẽ nhanh chóng có sự biến chuyển.
Nếu như đối phương không phải quá ác cảm với bạn, mối quan hệ của hai người sẽ đần dần bước sang giai đoạn mập. mờ.
Hiển nhiên hiện tại Tân Nhã đang trong hoàn cảnh giống như vậy.
Vốn là mang tâm tình cảm kích và hiếu kỳ đối với Trần Khiêm, hiện tại Trần Khiêm lại 'bật đèn xanh, khiến Tân Nhã bắt đầu tưởng tượng ra quãng thời gian ở bên Trần Khiêm về Sau.
Cô ấy cảm thấy Trần Khiêm lúc nào cũng đối tốt với cô ấy.