Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 517: "Cậu làm gì thế?"




"Xin lỗi, các cậu đi chơi trước đi, tôi đi nghe điện thoại, lát nữa sẽ tìm các cậu!"
Trần Khiêm mượn cớ chuồn mất.
Anh đi đến bên bờ hồ.
"Cậu Trần, tôi muốn xin ý kiến của cậu. Về chuyện đầu tư cho huyện Bình An quê cậu mà cục trưởng Hoàng nói, tôi đã lập một bản kế hoạch đầu tư sơ bộ. Một phương án có vốn đầu tư ban đầu là sáu tỷ, một phương án có vốn đầu tư ban đầu là tám tỷ. Nhìn chung thì phương án tám tỷ sẽ thúc đẩy nền kinh tế cho một số thị trấn, các phương diện liên quan khá rộng. Ý cậu thế nào?"
Điện thoại vừa kết nối Lý Chấn Quốc đã hỏi ngay.
"Vậy thì phương án tám tỷ đi! Dù sao thì ban đầu em đồng ý với cục trưởng Hoàng làm việc này với mục đích thúc đẩy. việc xây dựng cả thành thị và nông thôn!"
"Ok cậu Trần, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức triển khail"
Sau khi nói xong, Trần Khiêm cúp máy.
Anh xoay người, đang định đi về.
Nhưng vừa quay đầu, Trần Khiêm lập tức sững người.
Bởi vì không biết Triệu Nhất Phàm đã đứng phía sau từ bao giờ.
Hơn nữa, lúc này cô ta đang mắt chữ O mồm chữ A nhìn Trần Khiêm, rõ ràng là cô ta đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi của Trần Khiêm.
"Trần Khiêm... cậu!"
Triệu Nhất Phàm thở dồn dập.
Lúc nãy, khi Trần Khiêm nói chuyện với đám con nhà giàu kia, Triệu Nhất Phàm mới chỉ đoán rằng sự nghỉ ngờ của mình là đúng.
Nhưng lúc ấy cô ta im lặng không nói gì. Vẫn luôn chú ý tới Trần Khiêm.
Cho tới khi nấy Trần Khiêm nhận cuộc gọi, thần thần bí bí đi tới.
Triệu Nhất Phàm lén lút bám theo. Nếu không phải nơi này khá yên tĩnh, Triệu Nhất Phàm nghe thấy rõ ràng thì thật sự là cô ta không thể tin được
những gì đang diễn ra đều là thật!
Trần Khiêm là con nhà giàu, hơn nữa gần như chắc chắn anh chính là cậu Trần!
Tám tỷ, vậy mà anh chẳng thèm nháy mắt lấy một cái!
Toàn thân Triệu Nhất Phàm run lên!
Người mà ban đầu Mã Hân Nhiên tác hợp thành đôi với mình nhưng sau đó luôn bị mình xem thường lại là đại thần giàu có!
"Cậu... nghe thấy hết rồi à?"
Trần Khiêm lúng túng hỏi.
"Ừ, tôi nghe thấy hết rồi!"
Triệu Nhất Phàm đỏ mặt gật đầu.
"Cậu là cậu Trần sở hữu vô số tài sản ư?"
Triệu Nhất Phàm hỏi với vẻ kinh ngạc.
"Tôi... tôi không phải. Vả lại tôi cũng không có bao nhiêu tiền, cậu nghe nhầm hả? Dương Huy gọi tôi!"
Trần Khiêm tỉnh táo lại, nếu mình thừa nhận thì chẳng phải uổng phí thời gian sống khiêm tốn vừa qua sao!
Thế là anh nghĩ cách chạy trốn.
"Trần Khiêm, tôi đã nghe thấy cả rồi, tại sao cậu không thừa nhận?"
Triệu Nhất Phàm chặn trước mặt Trần Khiêm.
"Vì sao cậu không nói thật với tôi, cậu nói thật với tôi một câu được không?"
Hai mắt Triệu Nhất Phàm đỏ hoe, tay túm vai Trần Khiêm. "Thật sự là cậu nghe nhầm rồi, tôi là một thăng nghèo!" Trần Khiêm cạn lời.
Anh lập tức giãy ra rồi chạy đi.
Nhưng mới chạy được hai bước, Trần Khiêm vừa ngoảnh đầu lại thì lập tức sợ hết hồn.
Triệu Nhất Phàm đang bước từng bước vào trong hồ! Mẹ kiếp!
"Cậu làm gì thế?"
Trần Khiêm câm nín, đừng có giống như Dương Hạ chứ! Anh vội chạy đến ôm Triệu Nhất Phàm về.
"Thả tôi ra, cậu để tôi chết đi. Trước đây tôi đối xử với cậu như vậy, cậu sẽ không bao giờ thích tôi nữa. Để tôi chết đi!"
Bây giờ Triệu Nhất Phàm thật sự hối hận, thật lòng không muốn sống nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn bị Trần Khiêm ôm lên bờ.
"Trần Khiêm, cậu vẫn thích tôi đúng không? Tôi biết cậu thích tôi từ lần đầu gặp gỡ có đúng không?"
Triệu Nhất Phàm khóc nức nở, nắm chặt cánh tay Trần Khiêm.
"Ừ, đúng vậy, mặc dù ban đầu cậu rất khinh thường tôi nhưng lúc ấy tôi mới bị Dương Hạ làm tổn thương, đúng là vừa nhìn thấy cậu xinh đẹp tôi đã thích ngay, cảm thấy dù cậu có thích tôi hay không, chỉ cần nhìn thấy cậu là tôi đã kích động rồi. Nhưng cảm giác này đã tan biến từ lâu, bây giờ. trong lòng tôi chỉ có Mộc Vũ. Thật lòng cảm ơn cậu!"
Trần Khiêm nói thật.
Anh thừa nhận đúng là khi đó anh thích Triệu Nhất Phàm một thời gian.
Về phần Triệu Nhất Phàm, sau khi nghe xong những lời này, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa khó chịu.
Cô ta thật sự muốn nói một câu: Từng có một tình yêu chân thành đặt trước mặt tôi...