"Bạn Trần... Trần Khiêm?”
Đám Hoàng Vĩnh Hào và Bạch Tiểu Phi đều sửng sốt. Chẳng ai ngờ cậu Trần cũng tới.
Hơn nữa, suýt thì Hoàng Vĩnh Hào còn gọi "anh".
Do đó, đám con nhà giàu này kích động vây quanh Trần Khiêm.
What?
Đám người hóng hớt xung quanh đều giật mình.
"À... Đây không phải vấn đề to tát gì. Vốn dĩ các cậu đến đây chơi tìm chút vui vẻ, hơn nữa các cậu chẳng thiếu chút tiền sửa xe này, vậy thì dứt khoát bỏ qua chuyện này đi, nên chơi thế nào thì cứ tiếp tục chơi thế đó!"
Trần Khiêm gượng cười bất đắc dĩ. Việc đã đến nước này, anh cũng bó tay hết cách.
"Đúng đúng đúng, bạn Trần Khiêm nói đúng. Đúng vậy, chúng ta vốn đến đây vui chơi, tại sao cứ phải tìm xui chứ! Ha ha ha, Trần Khiêm à, vậy thì bỏ qua chuyện này nhé, lát nữa cùng nhau uống vài ly được không?”
Hoàng Vĩnh Hào xoa bụng, cười lúng túng.
"Được, lát nữa tôi tìm các cậu uống vài ly."
Trần Khiêm mỉm cười vỗ vai đám Bạch Tiểu Phi.
"Tạm biệt Trần Khiêm!"
"Tạm biệt Trần Khiêm!"
Đám con nhà giàu còn lại không dám cười đùa với Trần Khiêm, chỉ cung kính khom người chào tạm biệt.
Khiến đám người vây xem càng ngây người.
Ôi trời, rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Sau khi đám Hoàng Vĩnh Hào rời đi, rất nhiều người vẫn. chưa tỉnh táo lại.
Đầu tiên là mẹ con Lý Mỹ và Vương Lượng.
Nói thật là ngay từ ban đầu chẳng ai coi Trần Khiêm ra gì, cảm thấy anh chỉ là một kẻ tầm thường ăn chực uống chùa, vậy mà không ngờ anh lại quen biết nhiều cậu ấm nhà giàu như vậy?
Chỉ nói vài ba câu đã đuổi được mấy tên cậu ấm này đi rồi?
Hơn nữa, hình như mấy người đó rất sợ anh. Đám Lý Mỹ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Lúc này, ngay cả mẹ của Từ Hà cũng nhìn Trần Khiêm với cặp mắt khác xưa, bất giác đứng lại gần Trần Khiêm hơn.
Như thể đang nói với mọi người: Hừ hừ, đây là người anh em tốt của bạn trai của con gái tôi, không phải anh em tốt
của bạn trai của Lý Mỹ cô, hừ hừ!
Mà người ngạc nhiên nhất lúc này là Lý Thi Hàm và Trần Lâm!
Đúng vậy, hình như suy đoán của bọn họ đã được chứng thực.
Khiến sắc mặt hai cô gái lập tức tái nhợt.
Xem ra chuyện lần trước không phải tình cờ, Trần Khiêm thật sự không tầm thường, là thật đó!
Hơn nữa, có vẻ như Trần Khiêm còn ngầu hơn Đinh Hạo.
'Thử nghĩ mà xem, đám con nhà giàu kia xem thường Đinh Hạo nhưng lại cung kính với Trần Khiêm như thế.
Vả lại con gái rất tinh tế, các cô nhìn rõ lúc nãy mấy cậu ấm kia còn cúi người chào tạm biệt Trần Khiêm!
Mẹ nó!
Bầu không khí như ngưng kết thành băng trong phút chốc.
Trần Khiêm chỉ cười lúng túng: "Ổn rồi, không sao đâu,
chúng ta chơi tiếp thôi!" Nói rồi anh kéo đám Dương Huy đi về phía trước. "Mẹ ơi, cậu thanh niên kia là ai thế?" "Không biết! Có vẻ ghê gớm lắm đấy!"
"Nhiều cậu ấm nhà giàu kiêng nể cậu ta như vậy, chắc là nhân vật máu mặt đây!"
Một đám người bàn tán xôn xao.
"Trần Khiêm, cậu... cậu có uống trà sữa không? Tớ đi mua trà sữa cho cậu nhé..."
Một cô bạn thân của Lý Mỹ ngượng ngùng cất tiếng. "Cảm ơn, tôi không khát!" Trần Khiêm trả lời.
"Ha ha, cậu nghĩ mình là ai, một cô gái bất kỳ mua trà sữa cho Tiểu Khiêm, cậu ấy sẽ uống sao?"
Trần Lâm liếc nhìn cô gái kia, sau đó đưa cốc trà sữa chưa uống cho Trần Khiêm.
"Tiểu Khiêm, cậu xem cậu kìa, môi khô rồi, sao có thể. không khát được. Cậu đó, sơ ý quá, không biết yêu quý bản thân tí nào!"
Trần Lâm chủ động bắt chuyện.
Ngoài mặt là vì cà khia cô gái kia, nhưng thật ra là muốn thể hiện trước mặt Trần Khiêm.
Trước đây Trần Lâm và Trần Khiêm có chút hiểu lầm, nhưng bây giờ cô ta nhất định phải gỡ bỏ!
Mà Trần Khiêm không biết nên nói gì cho phải.
May mà lúc này điện thoại đổ chuông.
Là Lý Chấn Quốc gọi tới.