“Thư viện đông người quá tôi không muốn đi, học ở kí túc xá luôn!”
Trần Khiêm trả lời.
“À, vậy sau này chúng ta có thể đến sớm một chút, ai đến sớm thì người đó giữ chỗ cho người còn lại có được không...
“Ừ ừ, tôi còn có việc, nói chuyện sau nhé!”
Sau khi trả lời xong tin nhän thì Trần Khiêm bỏ điện thoại sang một bên.
Quả thực là anh đang trốn Tân Nhã, thực tế thì sau khi xác định quan hệ với Tô Mộc Vũ, Trần Khiêm rất để ý giữ khoảng cách với những cô gái khác.
Về phần Tần Nhã, dù sao thì lần này thi xong, đến lúc khai giảng lại, khoa của Trần Khiêm có thể ở lại trường ba tháng để bảo vệ luận văn.
Còn khoa của Tần Nhã có thể đã đi thực tập rồi.
Cũng sẽ không gặp lại nữa.
Chủ yếu là Trần Khiêm cảm thấy mình không thể bước vào được cái phạm vi kia của Tần Nhã.
Cũng không có suy nghĩ lung tung nào khác cả.
Cứ như vậy hai ngày trôi qua.
Trong hai ngày này, gần như buổi sáng buổi chiều gì Tân Nhã cũng tìm Trần Khiêm, nói là đã giữ được chỗ tốt cho Trần Khiêm rồi, đợi Trần Khiêm đến học.
Trần Khiêm lần nào cũng tìm cớ không đi.
Tân Nhã vẫn muốn mời Trần Khiêm ăn một bữa cơm, bày tỏ lời cảm ơn, hơn nữa biết được Trần Khiêm không thoải mái khi ở cùng với nhóm Triệu Đồng Đồng, cho nên có một lần nói là chỉ có mình thôi, bảo Trần Khiêm đến đi.
Trần Khiêm vẫn tìm lý do từ chối.
Cho đến ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, ba ngày liên tiếp Tân Nhã cũng không nói chuyện với Trần Khiêm nữa.
Giống như là biến mất vậy.
Trần Khiêm cũng chẳng cảm thấy gì, mỗi ngày mình ngoài học bài với ôn tập ra, thì chỉ có nói chuyện với Tô Mộc Vũ về tình hình gần đây của cô thôi.
Tất cả đều rất bình thường.
Cũng là chiều hôm nay, Trần Khiêm từ chỗ Lý Chấn Quốc về trường, ở quán trà sữa trước cổng trường, anh đang chuẩn bị mua ít nước về cho nhóm Dương Huy.
“Trần Khiêm?”
Lúc này, có một giọng nữ gọi anh.
Quay lại nhìn, là Triệu Đồng Đồng, cô ta cũng đến mua trà sữa, lúc này nhìn thấy Trần Khiêm cũng đang ở đây, cô ta tỏ
vẻ bất ngờ, biểu cảm trên mặt vô cùng khó coi.
Trước đây cô ta thấy Trần Khiêm thì luôn tươi cười trêu Trần Khiêm vài câu.
Bây giờ thấy Trần Khiêm lại bày ra vẻ rất ghét anh.
Trần Khiêm cũng cảm thấy chẳng có gì to tát, lúc này trà sữa cũng đã xong, Trần Khiêm cười nói: “Thêm của cô gái xinh đẹp này nữa, tôi trả chung luôn!”
“Vâng!”
Anh chàng bán trà sữa tươi cười đáp lại một tiếng.
“Không cần không cần, ai mượn cậu trả, ai bảo cậu nhiều chuyện vậy chứi”
Triệu Đồng Đồng khinh bỉ nhìn Trần Khiêm. “Tôi... Bạn Đồng Đồng này, tôi làm sao chứ?”