Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 486: Rất ngại ngùng




"Ai biết đâu, chẳng phải tuần trước Tiểu Nhã đã nói rồi hả, lần đầu tiên Trần Khiêm gặp cậu ấy đã bị chảy máu mũi, ngạt thở bởi mùi thơm trên người Tiểu Nhã, ha ha ha, tớ còn không tin đó là thật đấy!"
"Đúng rồi, sao chẳng thấy chàng trai nào thấy tớ lại chảy máu mũi thế nhỉ! Cậu nói đúng không Tiểu Nhã? Cho nên tớ cảm giác, Trần Khiêm đang tìm Tiểu Nhã đó!"
Các cô gái cậu một câu tôi một câu.
Mà Tần Nhã thì ngồi bên cạnh đỏ mặt.
Lần trước ở thư viện, đúng là cô ta cũng rất xấu hổ.
Hơn nữa những lời trêu ghẹo của nhóm chị em.
Rất ngại ngùng.
Ban nãy, đúng là các cô đang học bài.
Nhưng lúc này, Triệu Đồng Đồng đập tay Tân Nhã bảo cô †a nhìn về phía cửa.
Sau đó thì thấy Trần Khiêm ôm tài liệu học tập bước vào, hơn nữa thỉnh thoảng còn nhìn khắp nơi.
Mới làm mấy chị em thảo luận bàn tán.
“Hey, Trần Khiêm!”
Lúc này, Triệu Đồng Đồng kêu khẽ, vốn dĩ thư viện rất yên ng nên Triệu Đồng Đồng vừa gọi là Trần Khiêm nghe thấy ngay.
Lập tức ngẩng đầu lên, thấy Triệu Đồng Đồng đang đứng đối diện vẫy tay bảo mình sang đó.
Mà bên cạnh cô ta, chẳng phải là nhóm Tân Nhã đây sao. Làm Trần Khiêm thấy vui mừng, xem như đã tìm được rồi. Lập tức đi qua ngay.
“Trần Khiêm, từ lúc cậu mới bước vào cửa đến giờ, cậu đang tìm gì đó? Có phải cậu có bạn ở thư viện không?”
Mới vừa bước qua, Triệu Đồng Đồng cười hỏi. “Hả? Đâu có đâu!” Trần Khiêm hơi sốt ruột nói.
Thầm nghĩ mẹ kiếp, thì ra nhất cử nhất động sau khi mình bước vào đã bị các cô thấy hết.
“Vậy cậu đang tìm gì đó?”
“Ha ha ha, tôi biết rồi, cậu muốn tìm Tiểu Nhã đúng không, muốn xem thử xem Tiểu Nhã có đến không, đúng không?”
Triệu Đồng Đồng che miệng cười.
“Tôi.." Trần Khiêm không biết nên nói gì.
Bị người ta nói trúng tim đen nên đúng là hơi xấu hổ.
Tân Nhã cũng ngẩng đầu, hơi nghỉ ngờ lại hơi mong chờ nhìn Trần Khiêm, muốn biết Triệu Đồng Đồng nói đúng hay không.
“Ừ ừ, tôi đang muốn tìm Tân Nhã, chẳng phải lần trước tôi đã bất cẩn làm vỡ vòng tay của Tân Nhã sao, tôi muốn đền cho cậu ấy!”
Trần Khiêm nói.
“Hả? Không cần đâu Trần Khiêm, chiếc vòng đó cũng không đắt lắm, chỉ vài chục nghìn mà thôi, nhưng thật ra tôi còn đang muốn tìm cậu để cảm ơn đó!”
Tân Nhã ngây người một lúc.
Sau đó cười nói.
Những lời của cô ta không có ý gì khác, đúng là mấy chục nghìn chẳng là gì so với gia thế nhà Tân Nhã.
Cô ta chỉ thuận miệng nói mà thôi.
“Được rồi, nếu muốn cảm ơn Trần Khiêm đàng hoàng thì đúng lúc bây giờ vẫn còn sớm mà, Trần Khiêm chưa ăn sáng đúng không? Có một tiệm ăn sáng mới mở kế trường chúng †a, chúng ta vừa ăn sáng vừa tán gẫu đi!”
Triệu Đồng Đồng cười cười.
Sau đó nói: “Trần Khiêm, bây giờ cậu có một cơ hội được mời sáu cô gái xinh đẹp ăn sáng, phải biết bắt lấy cơ hội đấy nhat”
“Được thôi, vậy đi đi!”
Trần Khiêm gật đầu.
“Không cần Trần Khiêm mời, bữa sáng hôm nay, để tớ mời!"
Tân Nhã cười sang sảng. Sau đó mấy cô gái và Trần Khiêm rời đi.