Sau đó, vài người nhìn một vòng xung quanh rồi chú ý đến Trần Khiêm.
“Đúng vậy!” Trần Khiêm gật đầu.
Thật ra ban nãy, lúc Trần Khiêm ngồi trên xe cảnh sát, anh đã liên lạc với Hoàng Vĩ Dân rồi.
Báo cáo tình hình cho ông ta nghe.
Cũng đâu phải là chuyện gì đen tối, dù sao anh cũng đâu có gây gấn.
Vốn dĩ muốn Hoàng Vĩ Dân chào hỏi, không ngờ chính ủy và cục trưởng lại đích thân đến.
“Vâng vâng, anh chỉ là nhân chứng chứng kiến, bây giờ đã xong nên anh cứ về trước đi!”
“Được, làm phiền mọi người rồi!”
Trần Khiêm không nói gì, sau đó trực tiếp ra ngoài dưới sự trợn mắt há mồm của mọi người.
Mọi người đã nhìn ra được. Rõ ràng họ đến đây vì Trần Khiêm.
Bởi vì sau khi Trân Khiêm đi, họ không thèm quan tâm đến những người trong phòng, ra ngoài theo Trần Khiêm.
“Mẹ kiếp!”
Ngoài việc xấu hổ cực kỳ ra thì Mã Hiểu Vân còn rất ngạc nhiên!
Lý Thi Hàm và Trần Lâm cũng vậy.
Đầu rất kinh hãi.
Quan hệ cá nhân của Trần Khiêm, nhìn thái độ của những người này với họ đi, rõ ràng còn mạnh hơn cả ba của Đinh Hạo và chị của Mã Phil
Cuối cùng thân phận của Trần Khiêm là gì?
Hai người cùng thầm nghĩ.
Tảng đá lòng vừa rơi xuống lại nặng nề hẳn lên.
Mã Hiểu Vân không ngờ cô ta lại bị mất mặt như vậy!
Hơn nữa cũng thấy hơi sốt ruột. Ba cô gái, đều lo sợ rằng Trần Khiêm mới là ông trùm!
Lại nói về Trần Khiêm mới vừa đi ra, việc làm anh bất ngờ là cục trưởng cục quản lý kinh doanh Hoàng Vĩ Dân đã lái xe đến đang chờ anh ở bên ngoài.
Lên xe.
Hoàng Vĩ Dân cười nói: “Cậu Trần, cậu chỉ là nhân chứng thôi mà sao cứ bị người ta túm không chịu thả vậy! Ha ha!”
Ông ta đang nhắc đến chuyện Mã Hiểu Vân kiên quyết cho rằng anh là đồng lõa, khụ khụ, hết nói nổi rồi, thì có chút ân oán đó.
Trần Khiêm trả lời lấy lệ cho qua.
“Đúng rồi cậu Trần, tôi có một chuyện nhỏ! Không biết có nên nói hay không!”
Hoàng Vĩ Dân vừa lái xe đưa Trần Khiêm về trường vừa cười nói.
Mà ấn tượng của Trần Khiêm về Hoàng Vĩ Dân thì cực kỳ tốt.
Đây là một nhà lãnh đạo cực kỳ khao khát được tiến thêm một bước tiếp tục phát triển củng cố giới thương mại Kim Lăng.
Cho nên nói chung, Trần Khiêm cũng chỉ là cầu được ước thấy.
“Là thế này, khoảng thời gian trước, cục quản lý kinh doanh của chúng tôi nhận được một dự án nhiệm vụ chỉ tiêu, đó là đẩy mạnh xây dựng kinh tế thành thị và nông thôn, tất nhiên cục quản lý kinh doanh muốn hợp tác. Vì phải đạt được thành tích nên tôi định thí điểm ở một vài khu vực như huyện lị, thị trấn nhỏ!”
"Vốn dĩ đã phiền cậu Trần nhiều rồi, tôi đã đưa một số nguồn đầu tư vào các tập đoàn lớn khác, thật ra đã thương lượng xong xuôi rồi nhưng ai ngờ vài ngày trước, tập đoàn Hải Sơn lại sụp đổ làm rất nhiều xí nghiệp liên quan bị ảnh hưởng, khoản đầu tư ban đầu cũng không còn nữa!”
Hoàn Vĩ Dân cười gượng.
Trần Khiêm dở khóc dở cười, thật ra tập đoàn Hải Sơn là bị anh lật đổ.