“Mẹ nó, tại hai người đấy, đụng phải hai người, đúng là xui xẻo cực kỳ!”
Lý Thi Hàm vừa khóc vừa mảng, lấy điện thoại ra gọi.
Tất nhiên cô ta không dám gọi cho người nhà, nếu như ba mẹ cô ta mà biết thì sẽ đánh cô ta chết.
Cho nên chỉ có thể gọi cho nhóm Đinh Hạo, Trần Lâm. Sau đó thì chờ kết quả.
Lý Thi Hàm siết chặt tay, nhìn Trần Khiêm và Mã Phi chằm chằm.
Giống như sớm muộn gì cũng sẽ xử lý hai người.
Thoáng chốc, Đinh Hạo và Trần Lâm đã đến rồi.
Vừa nghe đến chuyện này cũng rất tức giận.
Đặc biệt là thấy Lý Thi Hàm bị đánh.
“Ai đánh?”
Đinh Hạo lớn lối hỏi.
“Mã Phi kia kìal”
Lý Thi Hàm cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Cho dù anh ta và Lý Thi Hàm chưa thành đôi nhưng Đinh Hạo vẫn đang duy trì mối quan hệ mờ ám với Trần Lâm và Lý Thi Hàm..
Có cái gọi là tình địch gặp mặt, bom nổ mưa rơi.
Định Hạo cầm bình hoa bên cạnh đập thẳng về phía Mã Phi.
Một tiếng bụp, đập thẳng vào đầu.
Về phía Mã Phi, cũng vì chuyện vòng ngọc bị vỡ nên hơi ngơ ngác, không ngờ Đinh Hạo dám đánh mình thật nên ôm phần đầu chảy đầy máu năm dưới đất.
“Mẹ nó, dám chọc Đinh Hạo tao, tao xử mày chết!”
Cũng may có giám đốc can ngăn nên hai người mới dừng lại, Mã Phi được vài người tốt bụng đưa đi bệnh viện.
“Mẹ nó, Trần Khiêm, sao cậu lại ở đây?”
Còn Trần Lâm thì bây giờ mới nhìn thấy Trần Khiêm.
“Trần Lâm, cậu còn nói nữa, nếu không phải vì thăng hèn này, tớ cũng sẽ không làm vỡ vòng Hetian năm mươi nghìn và vòng ngọc Long Vân hai trăm nghìn!”
Lý Thi Hàm khinh bỉ nói.
“Cái gì? Hai trắm nghìn...”
Định Hạo cũng trợn tròn mắt, ban nấy lúc gọi điện thoại, Lý Thi Hàm chỉ nói mình gặp rắc rối ở tiệm vàng Thái Hòa, không nói cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Nên nghe xong, anh ta hơi ngơ ngác.
Trần Lâm cũng sốt sảng.
Măng Trần Khiêm: