Lý Thi Hàm nghiêm túc nói.
“Lý Thi Hàm, cô quá đáng lắm. Tôi đối xử với cô tốt như vậy, vì cô, chuyện gì tôi cũng sẵn sàng làm. Bây giờ, cô nói chia tay là chia tay! Tôi hiểu rồi, cô lên giường với cậu ta rồi đúng không?”
Lòng tự trọng của Mã Phi đã bị chà đạp đến tận cùng, lập tức đỏ mắt, những lời cay độc đến đâu cũng có thể nói ra được.
Bốp!
Mà trả lời câu hỏi của anh, là một cái tát vang dội. “Mẹ nó, đồ điên, anh là thằng điên!”
Lý Thi Hàm mắng.
Bốp!
Mà Mã Phi thì tát trở lại ngay, tát rất mạnh, làm Lý Thi Hàm ngã xuống đất.
Lúc này, có rất nhiều người cũng tập trung lại xem.
“Hôm nay tôi và cô phải chết chung! Tôi... Tôi sẽ đánh cô đến chết! Trả cho tôi số tiền mà lúc trước tôi đã cho cô!”
Mã Phi đè Lý Thi Hàm, vừa đánh vừa đá.
Giống như bị điên thật rồi.
Trần Khiêm ở bên cạnh nhìn, vốn dĩ không muốn xuất hiện, lúc trước Lý Thi Hàm đã từng mập mờ với mình, hơn nữa còn suýt chút đã thành đôi.
Nhưng bây giờ đã ba năm trôi qua, hơn nữa Trần Khiêm cũng đã nhận ra, Lý Thi Hàm của bây giờ rất khinh mình.
Cứ ngỡ hai người chỉ cãi nhau nhưng không ngờ lại biến thành luyện võ!
Có lẽ anh nên sang ngăn lại nhỉ, cũng khá là ngại, bởi vì lúc trước cũng rất thích mà!
Hơn nữa tính ra, nhân tố chia rẽ hai người, có quan hệ gián tiếp đến mình. Trần Khiêm đi qua, cùng lúc đó cũng có rất nhiều ông chủ mua trang sức sang can ngắn.
“Được rồi, thanh niên mà, đánh phụ nữ thì hay ho gì, có giỏi thì lăn lộn cố gảng lên, làm cô ta thấy hối hận, nỗ lực lên!”
Một người đàn ông trung niên đeo vàng đeo bạc răn dạy Mã Phi.
Mã Phi cũng bình tĩnh lại được một ít, chỉ siết chặt tay kiềm chế cơn giận.
“Đúng đó, có giỏi thì lăn lộn cố gắng làm tôi hối hận đi, nhưng anh có làm được không, đồ thăng nghèo bị điên. Hôm nay anh đánh tôi, anh xong đời rồi!”
Lý Thi Hàm ngồi dưới đất gào lên.
“Cô bớt nói vài câu đi. Cô cũng vậy đó cô gái, đừng suốt ngày cứ quan tâm đến tiền của người ta, đàn ông có tiền ai cũng đa tình. Cô muốn chia tay thì cô nói rõ cho người ta biết, cứ nói khích người ta thì có ích lợi gì!”
Ông ấy lại răn dạy Lý Thi Hàm.