Mà cô nhân viên thì cười xin lỗi cặp vợ chồng.
Lúc quay lại nhìn về phía Trần Khiêm, gương mặt cô ta đã không còn kiên nhãn nổi nữa.
Đúng vậy, Trần Khiêm chỉ là thẳng nghèo mới trải đời mà thôi, dù sao tiệm vàng Thái Hòa cũng là tiệm trang sức nổi tiếng nhất cả nước.
Lúc trước rất nhiều người bước vào đây làm trò, lấy điện thoại ra chụp vài bức hình, chuyện này quá bình thường.
Mà hiển nhiên, trong mắt cô ta, Trần Khiêm là loại người như vậy.
“Quý khách, nếu anh không mua, mời anh đi cho, đừng trì hoãn người khác mua hàng!”
Cô nhân viên ra lệnh đuổi khách.
“Ai nói tôi không mua, chiếc này rẻ quá, tôi phải chọn món đắt hơn!”
Trần Khiêm thầm nghĩ, chẳng phải mình đã đến tận cửa rồi hay sao.
Cô gái xinh đẹp trong lòng người đàn ông trung niên cười mỉa nói: “Ây da, sao giới trẻ bây giờ lại thế này chứ, ham hư vinh quái”
“Đúng đó, tôi mà có đứa con thế này, tôi sẽ đánh gãy hai chân nó!”
“Tôi mua cái này, gói lại cho tôi! Vẫn quẹt thẻ!”
Trần Khiêm vờ như không nghe thấy, chỉ vào chiếc vòng tay bằng ngọc được đặt ở chính giữa.
“Ha ha, đây là chiếc vòng được chế tạo từ ngọc nổi tiếng, đích thân thợ chế tạo ngọc nổi tiếng mài giũa, giá thị trường khoảng hai trăm mười nghìn, anh có chắc là muốn mua chiếc này không?”
Giờ đây, giọng điệu của cô nhân viên tiếp tân trở nên lạnh lùng giễu cợt.
“Không những là chiếc này mà gói luôn cả chiếc năm mươi nghìn cho tôi! Mua chung!” Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Phụt, vậy là hai trắm sáu mươi nghìn, thăng nhóc ngu ngốc này, đâu cần phải ra vẻ đến thế!” Người đàn ông cười to.
Mà nhân viên tiếp tân thì điền số tiền trên máy quẹt thẻ tín dụng.
Có vẻ như thắng nghèo hèn này rất ngoan cố, cô tiếp tân cũng tức giận, phải làm anh ta mất mặt mới được.
“Hừ, người không biết điều chẳng là cái thá gì!”
Người phụ nữ xinh khoanh tay, vui vẻ nói.
Nhưng sau đó, hai vợ chồng và bao gồm cả cô nhân viên đều trợn to mắt nhìn.
Bởi vì họ nhìn thấy sau khi Trần Khiêm nhấn mật mã xong, màn hình hiển thị thanh toán thành công.
“Cái gì!" Ba người kinh ngạc.
Lập tức cảm thấy mặt mình nóng rát, cứ ngỡ là thăng nghèo nào đó, không ngờ người ta giàu thật!
“Gói hai cái này lại cho tôi, gói cẩn thận vào, nếu bao bì có một chút vết nhăn nào thì cô nên cút đi là vừa!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Dạ dạ dạ quý khách, chắc chắn tôi sẽ gói thật cẩn thận mài”
Cô nhân viên tiếp tân vội vàng cung kính lễ phép với Trân Khiêm.
Ha ha, Trần Khiêm đã quen với việc này, có lúc phải như thế. Bạn khách sáo với người ta lại bị người ta nghĩ là nhún nhường, chỉ khi thể hiện thái độ này mới có được sự tôn trọng của người khác.
“Quý khách, mời anh đến khu vực nghỉ ngơi phía sau ạ!”
Cô nhân viên tiếp tân lại vội vã nói.
Bây giờ Trần Khiêm mới sang bên cạnh chờ.
Cái năm mươi nghìn thì đền cho Tân Nhã, còn cái hai trăm mười nghìn thì giữ lại sau này tặng cho Tô Mộc Vũ.
Trần Khiêm dự định như vậy.
“Thi Hàm, anh xin em đó, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh thật sự rất yêu eml”
“Ha ha, được thôi! Anh yêu tôi đúng không, vậy bước vào mua trang sức cho tôi đi!”
“Ha ha, anh yên tâm, tôi sẽ không so sánh anh với Đinh Hạo đâu, anh mua cho tôi cái rẻ là được rồi. Nếu anh mua nổi thì tôi đi theo anh, được không?”
Đúng lúc này, một cặp nam nữ trẻ tuổi ồn ào bước đến.
Trần Khiêm vừa ngẩng đầu nhìn thì nhướn mày.
Chẳng phải là Lý Thi Hàm và bạn trai cũ của cô ta, Mã Phi đây sao?