Trần Khiêm đã học được khá nhiều rồi, cũng đang muốn sang tiệm vàng của Kim Lăng một chuyến, chế tạo chiếc vòng giống với chiếc vòng ngọc bích của Tân Nhã.
Đền cho cô ấy.
Lúc này mưa cũng đã ngừng.
Trần Khiêm lái xe đến sơn trang suối nước nóng, sau khi ký tên xong thì đến một cửa hàng trang sức trong phố thương mại.
“Ông chủ, tôi muốn chọn một chiếc vòng ngọc!”
Trần Khiêm quan sát khắp nơi mới tìm được một chiếc vòng khá giống với chiếc vòng của Tân Nhã.
“Quý khách, chiếc vòng ngọc bích này được làm từ ngọc Hetian, có giá trị rất lớn, anh có xác định muốn mua chiếc vòng này không?”
Cô nhân viên tiếp tân đang cười một nụ cười chuyên nghiệp.
Mặc dù đang mỉm cười nhưng vẫn không thể che giấu được sự khinh thường trên gương mặt cô ta.
Đúng vậy, cậu thanh niên trước mặt, ăn mặc chả ra sao.
Còn muốn đến đây mua trang sức, hơn nữa lại muốn mua ngọc hetian.
Đang đùa đúng không.
Nhưng bởi vì sự chuyên nghiệp trong công việc nên cô ta không thể hiện ra mặt.
Trần Khiêm cũng mặc kệ, sau khi cầm lên quan sát thật kỹ thì lạnh lùng nói:
“Gói lại giúp tôi! Tôi mua chiếc này!”
“Hả? Quý khách, anh có chắc không, chiếc vòng ngọc bích làm từ ngọc Hetian này hơn năm mươi nghìn... Chỉ bằng anh xem chiếc khác nhé?”
Nụ cười của cô tiếp tân cũng nhạt đi.
“Bảo cô gói thì cô gói đi, cứ nói mãi thế!”
Trần Khiêm lạnh lùng.
Cô nhân viên đành phải đóng gói, còn lấy máy quẹt thẻ ra.
Nhưng Trần Khiêm lấy thẻ ra quẹt, kết quả lại nghe một tiếng tích.
Bây giờ Trần Khiêm mới nhớ, mẹ ơi, thẻ ngân hàng của mình phải quét ít nhất hai trăm nghìn!
“Ha ha, tôi đang nghĩ không biết tự khi nào mà tiệm vàng Thái Hòa lại bình dân như vậy? Con mèo con chó nào cũng
được vào? Trải nghiệm khách vip của chúng tôi ở đâu rồi?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên dắt theo một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bước đến.
Đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Trần Khiêm không trả nổi.
Nên khinh thường thành tiếng ngay.
Con người mà, chỉ thế thôi, không chà đạp người khác vài cái thì sao có thể cho người khác thấy mình ngầu cỡ nào. được?