Thậm chí việc Lý Chấn Quốc sẽ xử lý thế nào, Trần Khiêm cũng không quan tâm.
Đêm đó anh nghỉ ngơi sớm.
Ngày hôm sau, mặc dù trời mưa to nhưng Trần Khiêm vẫn chạy về trường, dù sao ôn bài cũng rất quan trọng.
Như thường lệ, tài xế dừng bên ngoài cổng trường, Trần Khiêm bung dù đi vào.
“A!"
Bỗng nhiên lúc này, Trần Khiêm nghe thấy giọng của một bạn nữ đang kêu khẽ.
Nghiêng đầu nhìn thì thấy một cô gái mặc váy màu trắng đang chuẩn bị bung dù ra nhưng lại bất cẩn trẹo chân, một tay đang cầm ô, một tay đang xoa mắt cá chân của mình.
Xem ra là treo khá nặng, gần như không thể đi tiếp được nữa.
“Bạn có sao không?”
Đúng lúc Trần Khiêm đi lướt qua cô ấy nên hỏi thăm. “Đau lắm!"
Cô gái vừa mếu máo nói vừa ngẩng mặt lên.
“Là cậu?”. truyện teen hay
Trần Khiêm ngạc nhiên.
Mà hiển nhiên cô gái này cũng hơi bất ngờ.
Không phải ai khác, cô gái này chính là cô gái có khí chất ngồi kế bên anh lúc anh ôn tập ở thư viện lần trước.
Lần trước làm Trân Khiêm xấu hổ muốn chết.
Chẳng những chảy máu mũi mà còn hắt xì, tóm lại là rất mất mặt.
Không ngờ sáng sớm hôm nay về trường lại đụng phải cô ấy!
“Vốn dĩ tôi định đón xe ra ngoài mua ít tài liệu, có lẽ là đi gấp quá!”
Hiển nhiên cô gái này cũng nhớ đến chuyện ở thư viện lần trước nên mặt ửng hồng.
“Mưa lớn thế này, cậu đừng đi mua, tôi đỡ cậu đến phòng y tế khám trước nhé!”
Trần Khiêm nói.
Chưa kể đến lần đầu gặp mặt đầy xấu hổ đó, lúc ấy cô gái này còn đưa khăn giấy cho anh.
Cho dù là người lạ thì gặp tình huống thế này cũng nên giúp đỡ một tay.
Huống chỉ, cô gái này rất xinh đẹp, rất có khí chất.
Cho dù Trần Khiêm muốn không quan tâm cứ để cô ấy đi thì lòng anh cũng không cho phép.
“Ừừ!"