Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 456: Cô gái thè lưỡi cười cười




€ó vài người còn chụp hình chiếc RV.
Làm Trần Khiêm đang ngồi trong xe cảm thấy rất ngại. Mà lúc này.
Ở cửa sân bay.
“Ông nội, chẳng phải cậu Trần đã sắp xếp người đến đón chúng ta rồi sao? Người đâu?”
Có bốn người bước ra.
Là một ông cụ tóc bạc chất phác đôn hậu dắt theo một cô gái trẻ trung khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Sau lưng họ còn có một cặp anh em song sinh. Thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi.
Mặc vest nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất kiêu ngạo trên người họ.
Xem ra, hẳn là bảo vệ của hai ông cháu này.
“Ừ ừ, cậu Trần sẽ sắp xếp người đến đây, đã nói biển số. xe cho ông rồi, Thiên Long, Địa Hổ, hai cậu đi tìm thử xeml”
“Vâng, bác Khang!”
Hai vệ sĩ tìm kiếm khắp nơi.
“Ông nội, nghe nói thức ăn vặt của Kim Lăng là món đặc sắc nhất, cháu chưa bao giờ được ăn, đợi lát nữa cháu đi ăn được không ạ?”
Có vẻ như cô gái rất tỉnh nghịch nên cầu xin ngay.
“Được rồi, chúng ta sẽ ở Kim Lăng một khoảng thời gian, cháu muốn ăn gì cũng được.”
Đúng lúc này, hai anh em Thiên Long, Địa Hổ đã trở lại. Rõ ràng đã tìm thấy chiếc RV đó rồi.
Trước khi mọi người đến thì Trân Khiêm đã đợi họ trước. rồi
Nhưng mà, Trần Khiêm nghe cô gái bên cạnh ông cụ nói, phút chốc xấu hổ không dám tự giới thiệu.
“Ông nội, mọi người nói xem, có phải cậu Trần cũng rất đẹp trai hay không? Chị Trần Hiểu cực kỳ xinh nên chắc chắn cậu Trần cũng cực kỳ đẹp!”
Chưa kịp bước đến đã nghe cô gái đó nói.
“Tất nhiên cậu Trần đẹp trai có khí chất rồi, nhưng mà Đóa Đóa, đợi lát nữa gặp cậu Trần, cháu không được nói bậy nghe chưa, cũng không được làm loạn. Cô ấy không phải công chúa con nhà giàu mà lại thương cháu như vậy, lỡ như cháu làm cậu Trần giận thì ông nội cũng không còn cách nào! Tính tùy hứng của cháu đấy!”
“Cháu biết rồi, cháu đã nghe ngóng rồi, nghe nói cậu Trần rất khó chịu, hơn nữa cực kỳ hẹp hòi, hình như cậu ấy còn có rất nhiều vợ nữa!”
Cô gái thè lưỡi cười cười.
“Con bé này, ông đánh miệng cháu bây giờ, cháu nghe ở đâu đấy!”
“Thì là mấy thăng nhóc của những gia tộc khác ở Nam Dương lan truyền đó, họ nói cậu Trần sắp quay về gia tộc, sống ở Kim Lăng quen thói chơi bời, hơn nữa còn làm rất nhiều cô gái mang thai! Ai làm lỗi với anh ta, anh ta sẽ làm người đó mang thai, cho nên cháu rất sợ anh tal” Cô gái sờ bụng mình.
“Ông thấy mấy thăng nhóc thối đó không muốn sống nữa đó. Cậu Trần là người chúng nó có thể đoán mò được à, hơn nữa lại ăn nói hoang đường như vậy. Đóa Đóa, nghe cô chủ nói, cậu Trần là người tốt! Mấy thăng nhóc đó nghe phong phanh rồi nói bậy bạ thôi, cháu đừng qua lại với chúng nó nữa!"
“Chị ấy là chị ruột của cậu Trần mà, tất nhiên sẽ nói tốt cho cậu Trần rồi!"
“Được rồi, con nhóc này, im miệng cho ông!”
Bác Khang tức đến mức thổi râu trừng mắt.
Lập tức để ý đến Trần Khiêm đang đứng bên cạnh, mặt đã đỏ rực.
Còn Trần Khiêm thì sao, bị cô ấy nói như vậy, xấu hổ không dám tự giới thiệu.
Chuyện gì xảy ra? Sao mình lại trở nên như vậy?
“Ha ha cậu em này, để cậu phải cười rồi, đây là cháu gái tôi, không hiểu biết về cậu Trần nhiều nhưng mà cậu cứ yên tâm, tuyệt đối không hề có ý sỉ nhục cậu Trần. Cậu là tài xế chuyên của cậu Trần hả?”
Bác Khang cười hỏi.