Một tiếng rầm, cửa ký túc xá bị đẩy ra. “At
Tiếng kêu thảm thiết của Dương Huy vang lên, sau đó thấy Dương Huy đang dùng thau rửa mặt ngăn chính giữa.
“Cô hướng dẫn, Hàn Tư Dư, mọi người làm gì vậy?” Dương Huy vội vã nói “Hừ, Trần Khiêm, cậu đứng lên cho tôi!”
Đỗ Vũ thì xốc chăn Trần Khiêm lên, không quan tâm Trần Khiêm đang mặc gì, trực tiếp tứm Trần Khiêm dậy.
“Mọi người làm gì vậy?”
Trần Khiêm che bộ phận quan trọng lại, sắp không còn gì để nói nữa.
Mấy cô gái này, đáng sợ quá đi.
Sau đó các cô không nói gì, Đỗ Vũ thì chạy thẳng đến giường Trần Khiêm lật tung cả lên.
Mà nhóm Mạnh Thái Như và Hàn Tư Dư thì khoanh tay đứng nhìn.
“AI Cô và Tư Dư ơi, mọi người nhìn đi, quần áo và điện thoại ở đây này!”
Thoáng chốc Đỗ Vũ đã cầm vest và điện thoại của Trần Khiêm sang.
Mọi người ngẩn người. Xem ra là mình suy nghĩ lung tung rồi nhỉ? Vốn dĩ không phải Trần Khiêm!
Nhưng mà, đúng là mọi người cũng được thở phào nhẹ nhõm, giống như mới được thả ra.
Đặc biệt là Mạnh Thái Như, cô ta còn cảm thấy hơi vui mừng, không phải anh là được.
Nhưng phút chốc đã bình tĩnh lại ngay, thấy tất cả nam sinh trong ký túc xá Trần Khiêm đều đang nhìn mình ngạc nhiên.
Mạnh Thái Như hằng giọng rồi mới hỏi:
“Trần Khiêm, tôi hỏi cậu, sau khi cậu nhận được cuộc gọi xin giúp đỡ của Hân Nhiên, cậu đi đâu? Làm gì?”
“Lúc đó em sốt ruột muốn báo cảnh sát, sau đó chị Hiểu Vân gửi tin nhắn wechat hỏi em Hân Nhiên đi đâu, tớ nói tin này cho chị ấy nghe, chị ấy sắp xếp người ngay! Mọi người không sao thì hay quát
Trần Khiêm cười cười.
“Mẹ nó, cô ơi cô nói đúng rồi đó, ban nãy chúng ta mất bình tĩnh quá, thậm chí em còn suy nghĩ lung tung nữa, xem ra là chị họ của Hân Nhiên đã cứu chúng tai”
Đỗ Vũ phấn khích gào lên.
“Ây da, Trần Khiêm, cậu đi ngủ không mặc áo ngủ hả, cút đi nhanh đi, chướng mắt quái”
Mỉa mai Trần Khiêm xong, mấy cô gái mới hài lòng rời đi.
Chỉ có Mã Hân Nhiên là chào Trần Khiêm, nói hôm nay cô ấy chỉ thấy sợ hãi thôi, không bị thương ở đâu cả, hai cô gái khác thì đi thẳng một mạch.
Trần Khiêm cười gượng, chuyện gì vậy nhỉ.
Cũng may mình phản ứng nhanh.
Nói thật lòng, toàn bộ quá trình cứu Mã Hân Nhiên, Trần Khiêm cực kỳ sốt ruột lo lắng, lúc ngồi trong xe, anh đã cởi áo khoác ra
Hơn nữa lúc đó theo dõi camera thấy nhóm Mã Hân Nhiên xuống kịp thời.
Trần Khiêm ôm máy tính giám sát vào trong xe.
Anh đã quên lấy áo khoác và điện thoại.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Trần Khiêm thầm nghĩ chăc chẳn sẽ bị lộ thôi.
Cũng may mình đã linh hoạt, mua những thứ nên mua, Trần Khiêm chỉ có thể mong răng điện thoại hãy nhanh chóng hết pin tắt nguồn đi, nếu không chỉ cần gọi một cuộc thôi là lộ hết.
Nhưng mà căn cứ theo tình hình này, điện thoại của mình đã tắt ngưồn rồi.
Hơn nữa ban nấy, Trần Khiêm đã xóa số điện thoại của mình họ sẽ không liên lạc được.
Không có ý gì khác.
Mấy cô gái này, ngoại trừ Mã Hân Nhiên, từ này về sau Trần Khiêm không muốn qua lại nhiều với những người còn lại.
Để lộ danh tính với các cô ấy làm gì?
Đêm nay, xem như đã qua nguy hiểm.
Sang ngày hôm sau là thứ bảy cuối tuần. Trần Khiêm ôn lại bài học ở ký túc xá, khoảng mười giờ. Mã Hân Nhiên gọi điện thoại đến.
Còn về sim điện thoại, đầu tiên là xóa số, sau đó nhờ Lý Chấn Quốc giúp đỡ, dùng danh tính của mình chứng minh số cũ rồi cấp lại, không phải là chuyện gì khó khăn.
Sáng sớm hôm nay Trần Khiêm đã đến phố thương mại cầm sim về.
“Trần Khiêm, hôm nay chị họ của tớ đến, chị ấy đặt nhà hàng ở gần trường chúng ta, cậu là ân nhân của tớ mà nên cậu nhanh chóng sang đây đi! Ha ha! Tiện thể xem thử chị tớ có thể sắp xếp cho cậu một công việc hay không! Còn nhóm Dương Huy nữa, cậu kêu mọi người đi chung luôn nha...”
“Tớ không đi đâu, hơn nữa tớ cũng đâu giúp gì được cho cậu?”
Trần Khiêm cười gượng.
“Tới nhanh! Nếu không tớ sẽ đến ký túc xá gọi cậu đó! Hơn nữa, chị họ tớ nói, dù sao cũng phải cảm ơn cậu!”
“Vậy... Được thôi, chúng tớ sẽ sang ngay!”
Trần Khiêm không nhập nhằng nữa, thật ra đúng là anh cũng đã giúp đỡ mà, ăn một bữa cơm thì có làm sao đâu.
Chủ yếu là không muốn gặp cô chị họ của Mã Hân Nhiên.