“Dù cậu ta có vào được đây thì sao? Cũng chỉ có thể tham quan nhìn thử thôi, hôm nay tôi còn có thể đưa mọi người đi chơi bowling đấy!”
Trang Cường nháy mắt ra hiệu với Lý Hạo, tiêu hết tám mươi nghìn rồi, cũng nhiệt huyết hẳn lên.
Cùng lắm hôm nay tiêu hết một trăm năm mươi nghìn thôi!
Bowling chắc là hoạt động rẻ nhất trong sơn trang, ít nhất rẻ hơn ăn cơm!
Mọi người đi vào theo Trang Cường.
Đúng là bên trong như cách biệt một trời một vực với bên ngoài, giống như là bước vào một thế giới mới vậy.
"Thảo nào ngay cả ông chủ đại gia ở tỉnh ngoài cũng xem câu lạc bộ giải trí khu suối nước nóng này là thiên đường. Đúng là giống như thiên đường.
Triệu Nhất Phàm hơi ngỡ ngàng.
Thoáng chốc, cảm xúc khi bị Trần Khiêm vả mặt đã dần bình tĩnh trở lại.
“Wow! Mọi người nhìn kìa, đó là gì vậy?”
Đúng lúc này, Lâm Kiều đang vội vã makeup lại chuẩn bị selfie thì phát hiện bên trên thác suối nước nóng xinh đẹp nhất có một toà gác thanh lịch.
Có người đang dùng cơm trong đó.
Hơi nước xung quanh bốc lên, còn có một dải cầu vồng làm nền.
Người ở phía dưới vừa nhìn sẽ cảm giác như đang dùng bữa trên mây.
Cực kỳ đẹp đẽ.
Triệu Nhất Phàm cũng thấy thật sự rất đẹp, thật sự rất hy vọng mình sẽ là người ngồi đó dùng cơm, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người.
“Nhà hàng Nhập Ví? Đó là nhà hàng Nhập Vi!”
Trang Cường cũng hâm mộ nói.
“Anh Trang Cường, nhà hàng Nhập Vi là gì vậy? Nghe tên chẳng ra sao cả? Rất đắt ư?”
Đám con gái Lâm Kiều kinh ngạc hỏi.
“Chẳng ra sao cả? Rất đắt? Đâu chỉ là đắt, chưa nói đến gọi món, mọi người biết phí dùng cơm ở nhà hàng này là bao nhiêu không? Ba trăm nghìn!”
Nghe đến đó, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Chỉ dùng bữa ở đây thôi đã mất ba trăm nghìn?
Mẹ ơi!
Mà tất nhiên Trang Cường rất hiểu biết: “Hơn nữa nơi đấy không phải là nơi có tiền là được ăn, phải có cả thân phận địa vị nữa. Cho nên, người có thể dùng cơm ở đó đều là ông chủ cấp cao, liên hoan của doanh nhân cao cấp lão luyện trong giới thương nghiệp mới có thể dùng nơi ấy!”
Triệu Nhất Phàm rất ngạc nhiên.
“Hả, không phải chứ! Chị Nhất Phàm, anh Trang Cường, mọi người nhìn những người đang ăn cơm trong nhà hàng đi, tại sao lại là Trần Khiêm và đám bạn cùng phòng của anh ta vậy?"
Lâm Kiều quan sát tỉ mỉ đã lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ sai sai.
Mà Từ Hà đang đứng bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, tớ nhìn thấy Dương Huy!”
Lòng Triệu Nhất Phàm giật thót, đám Trang Cường, Lý Hạo cũng nhìn theo.
Nhìn kỹ mới thấy, đúng là bóng dáng của đám người Trần Khiêm.
“Không thể nào!”
Triệu Nhất Phàm không thể tin nổi, thằng nghèo đó, sao. lại có thể ngồi ở vị trí kia?
Tuyệt đối không thể nào! Reng reng reng. Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Nhất Phàm vang lên.
Là Mã Hân Nhiên gọi đến.
“Nhất Phàm, sao bây giờ các cậu mới vào, thức ăn đã lên món rồi đó, tớ thấy cậu rồi. Các cậu lên đây nhanh đi, phong. cảnh trên đây đẹp lắm!"
Trong lúc nói chuyện điện thoại, Triệu Nhất Phàm còn nhìn lên nhà hàng trên gác mái, Mã Hân Nhiên đứng lên vây.
tay với các cô, ý bảo các cô lên nhanh đi!
“Trời ơi, đúng là đám người Trần Khiêm, Hân Nhiên... chuyện này...”
Lâm Kiều nuốt một ngụm nước bọt, khó tin quá đi!
Säc mặt của Trang Cường và Lý Hạo tím như cà, có thể nói hôm nay họ không còn chút mặt mũi nào!
“Chị Nhất Phàm, chúng ta lên nhanh đi!” Lâm Kiều đã sốt ruột đến mức không nhịn nổi nữa, quan trọng nhất là bây giờ rất nhiều nhóm người giàu có đang vui
chơi trong sơn trang đều hâm mộ nhìn về phía bọn họ.
Lòng hư vinh được thoả mãn đến cực đỉnh.
Triệu Nhất Phàm cần môi: “Ừ! Đi lên!”
Cô ta muốn hỏi rõ Trần Khiêm làm sao vậy? Nếu không sợ rằng sau này cô ta đừng mong có thể ngủ ngon.
Lý Hạo lo lắng, nhìn về phía Trang Cường: “Anh Cường, thằng nghèo đó lại cừ đến vậy, em thấy hay là chúng ta cứ thôi
đi, đừng tán tỉnh mấy em gái kia nữa?”
Lý Hạo đã sợ hãi.Trang Cường hừ lạnh: “Mẹ nó, cậu sợ cái đinh gì! Tớ không tin thăng nghèo đáng khinh đó có gì hơn người. Đi, chúng ta cũng lên đó xem rốt cuộc chuyện thế nào.”