Hàn Tư Dưu läc đầu khóc: “Em chưa gọi, em còn chưa kịp gọi đã bị họ giật mất rồi, cô ơi, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Em là người nổi tiếng trên mạng, không thể bị bọn họ làm vậy được, hu hu hu!”
Khóe miệng Đỗ Vũ chảy máu, cũng bị dọa phát khóc.
Một cô gái cho dù bình thường có lạnh lùng cỡ nào thì bây giờ gặp phải loại chuyện thế này cũng sẽ bị dọa cho kinh hãi.
“Cô ơi, em cũng không biết là nối máy chưa nữa, hình như là nối máy rồi, em mới hét lên một câu.” Mã Hân Nhiên bình tĩnh hơn đôi chút, nhưng cũng thở hổn hển. 𝑻𝘳𝑢𝐲ệ𝘯 ha𝐲? 𝑻ìm 𝘯ga𝐲 𝘵𝘳a𝘯g chí𝘯h ~ 𝑻 R Ù M 𝑻 R U Y Ệ 𝙽.v𝘯 ~
“Hả? Vậy em gọi cho ai?” Mọi người như nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng vậy.
Nói thật thì dù sao mấy cô gái đều là sinh viên đại học. Cũng có một vài suy nghĩ.
Vừa nấy nhìn thấy sai sai, người vệ sĩ kia đánh Đỗ Vũ, hơn nữa còn nhìn chăm chăm vào Mạnh Thái Như.
Hàn Tư Dư với Mã Hân Nhiên thì vội vã gọi điện thoại. Trên thực tế, Mã Hân Nhiên phản ứng nhanh hơn một chút, từ lúc chiếc xe xoay đầu lao xuống dốc, Mã Hân Nhiên đã ý thức được có gì đó không đúng, bät đầu gọi điện.
Dù sao thì trước đó mọi người đều hi vọng Mạnh Thái Như gọi được cho Lý Phi Hồng.
Đâu ai ngờ gọi bốn năm cuộc đều không được chứ.
“Em gọi cho Trần Khiêm!” Lúc đó Mã Hân Nhiên thấy số điện thoại của Trần Khiêm đầu tiên, tình huống cấp bách đâu có nghĩ được nhiều như vậy.
“Hả? Em gọi cho Trần Khiêm?”
Mạnh Thái Như thất vọng.
“Cậu gọi cho đồ bỏ đó đi thì có tác dụng gì chứ? Cậu ta là đồ não lợn, có thể nghĩ được cái gì chứ!”
Hàn Tư Dư cũng căng thẳng, mắng thẳng mặt. “Tiêu rồi tiêu rồi, tớ không muốn chết đâu!”
Đỗ Vũ khóc.
“Con mẹ nó đừng có ồn ào nữa, Lục Nhi, lấy băng keo dán miệng bọn họ lại đi! Me kiếp! Đợi lát nữa cho mấy người hét! Đến lúc đó cứ tha hồ mà hét nhé! He he hel”
Tên vệ sĩ cười dâm đãng.
Cùng lúc đó.
Ở kí túc xa nam.
Trân Khiêm vẫn còn đang sững sờ cầm điện thoại.
Ba phút trước, Mã Hân Nhiên gọi cho mình, lúc đó Trần Khiêm vừa mới tắm xong, điện thoại reo một lúc.
Cuối cùng vừa nhận cuộc gọi thì nghe thấy Mã Hân Nhiên hét lớn.
Hét cái gì thì Trần Khiêm cũng không nghe rõ lắm.
Hình như là tớ bị bắt cóc rồi! Sau đó thì cúp máy. Đây là tình huống gì vậy chứ?
Trần Khiêm gọi lại thì điện thoại đã tắt máy mất rồi. Gọi qua cho Mạnh Thái Như, cũng tắt máy luôn.
Đây là đang chơi nhau à? Trần Khiêm nói thầm.
Cũng hơi lo lắng cho mấy cô gái này, biết là bọn họ đang ở karaoke Đế Hoàng, thế là anh gọi cho Lý Phi Hồng.
Kết quả máy bận.
Sau đó Trần Khiêm lại gọi cho số điện thoai riêng của Lý Phi Hồng, lần này đã nối được máy.
“Cậu Trần, cậu chưa nghỉ ngơi sao?”
“Vẫn chưa, số điện thoại công việc của anh sao bận mãi thế? Anh còn ở Đế Hoàng không?” Trần Khiêm hỏi.
“Đừng nhäc đến nữa cậu Trần, tôi đang kiểm tra đây, bốn mươi phút trước điện thoại của tôi bị oanh tạc, cứ cách hai giây là lại có người gọi đến, giờ tôi đang ở Đế Hoàng, đang kiểm tra xem ai hack máy tôi!"
*Ừ ừ, nhóm Mạnh Thái Như với Hàn Tư Dư đến Đế Hoàng chơi, anh lập tức đi xem thử bọn họ còn ở đó không?”
“Vâng!”
Chưa cúp điện thoại, đợi khoảng ba phút, Lý Phi Hồng: “Cậu Trần, ba mươi phút trước, có người đến đón bọn họ đi rồi!"
“Hả? Mau xem camera thử là ai đón đi?”
Trần Khiêm cũng ý thức được chuyện này có gì đó không bình thường.
Lý Phi Hồng thì lại càng không ngốc, biết răng có thể đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lập tức kiểm tra hết tất cả các camera ở phố thương mại Kim Lăng.
Sau đó Lý Phi Hồng hơi lo lắng nói:
“Cậu Trần, tôi đã kiểm tra ở bên này rồi, bọn họ được một chiếc Rolls - Royce đón đi, tốc độ vô cùng nhanh, rời khỏi phố Kim Lăng chạy thẳng về phía Tây!”
“Chẳng lẽ nhóm Mã Hân Nhiên thật sự bị bắt cóc rồi?”
Đầu Trần Khiêm đổ đầy mồ hôi
“Mau thông báo cho Lý Chấn Quốc với Triệu Tử Hưng đến karaoke Đế Hoàng đi, tôi lập tức qua ngay!”