Có vẻ như những người này là bạn cùng lớp bổ túc của Tô Tử Nguyệt.
Trường Trần Khiêm cũng có lớp bổ túc. nào nhỉ, trong lớp học kiểu này hạng người nào cũng có.
Nào là con nhà giàu không thi đỗ đại học chính quy, nào. là chủ xí nghiệp nhỏ, nào là dân lao động...
Cậu ấm nhà giàu đi học để tán gái. Mấy cô nàng lẳng lơ thì muốn câu chàng rể vàng.
Số còn lại mới là những người thật lòng muốn học tập như Tô Tử Nguyệt.
"Ha ha, Tô Tử Nguyệt, không phải cậu rất nghèo ư? Sao lại tới chỗ này dùng bữa?" Vương Linh khoanh tay, đắc ý lườm Tô Tử Nguyệt.
Như thể cô ta cảm thấy rất thỏa mãn khi hạ thấp Tô Tử Nguyệt vài câu.
Tại sao vậy?
Bởi vì hai ngày trước lúc nhập học, một cậu ấm nhà giàu trong lớp ăn no rửng mỡ muốn bình chọn hoa khôi lớp.
Bình chọn thì bình chọn thôi, Vương Linh quyết không nhường ai.
Kết quả, người được mấy tên cậu ấm chọn lại là Tô Tử Nguyệt!
Còn bảo Tô Tử Nguyệt lên phát biểu cảm nghĩ khi được bình chọn là hoa khôi lớp.
Tất nhiên Tô Tử Nguyệt không nghe theo đám con nhà giàu đó.
Cô ấy vẫn luôn né tránh sự tiếp cận của bọn họ.
Tuy nhiên, chuyện này khiến một người luôn hiếu thắng, chưa từng bị ai đánh bại trên phương diện nhan sắc như. Vương Linh cực kỳ khó chịu.
Chẳng phải có một câu nói như thế này sao.
Đối với một người phụ nữ, chuyện tàn khốc nhất là gì? Đó chính là bắt cô ta thừa nhận người phụ nữ khác đẹp hơn mình!
Cho dù ngoài miệng thừa nhận nhưng trong lòng sẽ khó chịu.
Vương Linh là người như thế, huống chỉ Tô Tử Nguyệt lại là một cô gái tâm thường chẳng có gì hết.
"Hôm nay là sinh nhật tớ, tớ mời bạn ăn cơm."
Đương nhiên Tô Tử Nguyệt cũng nhận ra thái độ thù địch của Vương Linh.
Cô ấy lạnh nhạt trả lời.
"Trời ơi trời ơi, còn mời bạn cơ à? Tớ đoán anh chàng này là bạn trai cậu nhỉ?"
"Ha ha ha, Vương Linh à, không thể không nói Tô Tử Nguyệt và anh chàng này thật là xứng đôi! Cậu xem gu thời trang của anh ta kìa!"
Một cô gái cũng bật cười.
"Tớ bảo này, các cậu đừng ghen ty, không thấy người ta gọi hai phần bò bít tết và hai cốc nước hoa quả sao. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của hoa khôi lớp Tô Tử Nguyệt, để cho người ta sinh nhật vui vẻ đi, đừng quấy rầy người tai"
Một nam sinh lắc đầu cười khổ.
Vừa nghe thấy ba chữ "hoa khôi lớp", Vương Linh càng bực hơn.
"Nhưng mà các cậu xem kìa... Bọn họ ăn đơn giản như vậy, có lẽ sinh nhật mà ngay cả bánh kem cũng không có. Xem ra tiền tiết kiệm của bọn họ đều đổ hết vào bữa cơm này rồi, ha hat"
"Vậy tôi không quấy rầy nữa, hèn chi hôm qua còn nghe bạn cùng phòng ký túc xá của Tô Tử Nguyệt kể rằng từ trước tới giờ cô ta không ăn cơm tối, thậm chí bữa trưa cũng chỉ ăn một phần cơm trắng. Tôi còn tưởng là cô ta giữ dáng cơ, nhưng chắc là do không có tiền!"
Vương Linh hừ lạnh, có lẽ châm chọc thế đã hả giận rồi nên lúc này mới khoanh tay, xoay người rời đi.
"Đi đây, không quấy rầy các cậu nữa, chúng tôi còn phải đi cùng cậu Lý tham gia tiệc mừng sinh nhật của chị Liêu, đúng không cậu Lý?"
Vương Linh kéo cánh tay một cậu chủ nhà giàu, thân mật rời đi.
Còn Tô Tử Nguyệt bị sỉ nhục thì cúi đầu im lặng, cũng không ăn nữa, không lâu sau Trần Khiêm trông thấy hai hàng nước mắt tuôn rơi..