"Tôi cũng vừa nghe tin thôi, Tổng giám đốc Từ sao rồi? Ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt chưa?"
Một thanh niên khí chất hơn người cất tiếng hỏi. Cô gái kia gật đầu: "Chưa, hai tay hai chân gãy vụn, vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt! Nhưng tính mạng không còn nguy hiểm!"
"Đệch, đứa nào ra tay ác thế. Tôi biết rồi, nhất định là Thương mại Kim Lăng..."
"Này! Có một số chuyện không thể nói ở chỗ này!"
Người đàn ông kia thẳng thừng quát lên, bị người bên cạnh nhắc nhở một câu mới ngậm miệng.
Trần Khiêm cách bọn họ không xa, vẫn chưa rời đi. Tại sao thế?
Bởi vì anh quen thanh niên khí chất hơn người kia.
Đó chẳng phải là Chu Giang vừa bị ăn tát ở Đế Hoàng sao?
Trần Khiêm cũng nghe rõ bọn họ nhắc tới Tổng giám đốc Từ gì đó.
Không khéo chính là đại ca Từ Đại Nguyên. Thì ra ông ta được đưa tới bệnh viện này.
Xem ra nhóm người này, bao gồm cả cô nàng kiêu căng ngang bướng kia đều là người của tập đoàn Hải Sơn.
"Vù vù vù!"
Lúc này, đột nhiên tiếng xe mô tô vang lên, theo đó hơn mười chiếc xe sang trọng lái vào.
Chắc là người quen của đám Chu Giang.
Hơn nữa xe sang không chỉ có mấy chiếc mà là liên tục kéo nhau đến.
Nghĩ cũng phải thôi, tập đoàn Hải Sơn nhà họ Từ chiếm lĩnh Kim Lăng từ trước tới giờ, có thể nói là ăn sâu bén rễ.
Tuyệt đối là rắn đầu đàn bản địa. Chắc chắn tên Từ Đại Nguyên này cũng có một số mạng lưới quan hệ, hơn nữa tin tức chiều nay có giấu thế nào cũng quá náo động.
Nhất định là chuyện Từ Đại Nguyên bị phế hai tay hai chân đã truyền ra ngoài.
Để xem ông ta giải thích thế nào. "Trần Khiêm, cậu quen bọn họ sao?”
Thấy nhiều người vây quanh bệnh viện như vậy, Tô Tử Nguyệt căng thẳng hỏi thăm.
"Tớ biết bọn họ nhưng bọn họ không biết tớ. Bọn họ đến bệnh viện thăm bệnh nhân! Không sao đâu!"
Trần Khiêm cười gượng đáp.
"Làm tớ sợ chết khiếp, tớ tưởng cô gái vừa cãi nhau với cậu gọi người tới!"
Tô Tử Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi liếc mắt nhìn đám người kia, Trần Khiêm cũng không nán lại lâu mà bắt xe đưa Tô Tử Nguyệt về.
Từ Đại Nguyên có nhược điểm nằm trong tay Lý Chấn Quốc, hẳn là ông ta không dám khơi mào ân oán giữa hai bên.
Trên đường.
Trần Khiêm vẫn nhớ chuyện công việc sau này của Tô Tử Nguyệt.
"Đúng rồi Tử Nguyệt, cậu có muốn đổi việc không?”