“Ba vị, xin hỏi các vị...” Cô phục vụ xinh đẹp vội vã chào đón.
Nhưng không biết tại sao, ba người đó không hề nhìn cô ta mà đi thẳng về phía Trần Khiêm đang gói thức ăn.
“Cậu Trần!” Ba người khom lưng 90 độ, cung kính lễ phép. “Cái gì? Cậu Trần?”
“Người mà ban nãy ăn nói như tên ngốc, vậy mà họ lại gọi nó là cậu Trần?”
Tất cả mọi người trong sảnh đều cực kỳ ngỡ ngàng. Nhóm Dương Huy còn kinh ngạc hơn.
Cuối cùng chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lão Trần lại cừ đến vậy à?
Mà lúc này, Trần Khiêm mới gói xong phần thức ăn thừa. “Được rồi anh Huy, chúng ta đi xe đến sơn trang đi.” “Cậu Trần, để chúng tôi xách đồ ạ!”
Mấy anh vệ sĩ vội vã chạy đến nhận bọc thức ăn trên tay Trần Khiêm
Rồi sau đó nhóm Dương Huy đi theo Trần Khiêm ra cửa như thể đang nằm mơ.
“Anh Trần... Anh đi thong thả!”
Lúc đi đến cửa, mặt của cô phục vụ xinh đẹp đã hơi xanh mét, vội vàng lễ phép nói.
Trần Khiêm chỉ gật đầu. Đồng thời mặt hơi đo đỏ.
Cảm giác đứng giữa đám đông bị người khác nhìn chăm chăm đúng là quá xấu hổi
Mọi người nhanh chóng lên Phantom, đi đến sơn trang. Trên đường.
Dương Huy nhịn không được hỏi Trần Khiêm: “Lão Trần, chuyện... Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trần Khiêm cảm thấy bây giờ mà ngả bài ngay thì vẫn còn hơi sớm nên chỉ nói:
“Anh Huy, sau này tôi sẽ từ từ kể chuyện này cho mọi người nghe. Mọi người chỉ cần nhớ rằng, chúng ta là anh em, chuyện của cậu là chuyện của tôi, nhất định hôm nay tôi sẽ để cậu được nở mày nở mặt!”
Nhóm Dương Huy cũng không hỏi nhiều, chỉ sợ hãi rồi gật gật đầu!
'Thoáng chốc đã đến sơn trang. Vốn dĩ tài xế nhận được nhiệm vụ đón Trần Khiêm và bạn bè của anh đến phòng riêng dùng bữa, còn sắp xếp rất nhiều trò chơi giải trí.
Nhưng Trần Khiêm nhìn nhóm người Dương Huy ở cùng với nhóm vệ sĩ, thật sự không thể thả lỏng.
Trên thực tế, chính bản thân Trần Khiêm cũng có hơi không thả lỏng được.
Đến cửa, bảo tài xế thả họ xuống để họ đi về, nói họ sẽ chơi tự do ở sơn trang chút đã rồi sau đó mới đến dùng cơm!
“Mẹ nó! Lão Trần, cậu khí phách quá đi, sơn trang này, nói vào là vào!”
Lý Duệ đi dạo trong sơn trang, không thể không nể phục.
“Ha ha, tôi quen giám đốc của họ! Hôm nay mấy anh em muốn chơi gì thì cứ chơi! Muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!”
Trần Khiêm cười nói.
*ÀI Tôi biết rồi, Tiểu Khiêm, cậu quen giám đốc ở đây, chẳng lẽ cậu cứu con gái người ta nên vì muốn cảm ơn, người ta cho cậu thẻ mua sắm cấp bậc chí tôn đúng không...
“Cũng xem như là có liên quan...”
Bởi vì tấm thẻ đo là chị anh đã bảo Lý Chấn Quốc gửi bưu điện đến cho anh.
Nhóm Dương Huy đều hiểu rõ.
Lập tức, cũng thoải mái vui chơi.