Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 395: Vô cùng phách lối!




Đường Uyển hoảng hốt.
Không ai hiểu rõ Từ Đại Nguyên hơn cô ta. Nghe nói Từ Đại Nguyên vừa ý một nữ phục vụ trong quán bar, muốn cô ấy "phục vụ" mình, nhưng bạn trai cô ấy cũng làm việc trong quán bar đó, cô ấy khăng khăng không chịu.
Bạn trai cô ấy cũng ra mặt ngăn cản.
Kết quả là Từ Đại Nguyên sai đàn em đánh chàng trai kia một trận tơi bời rồi rút hết gân tay gân chân người ta.
Sau đó ông ta còn cưỡng hiếp cô gái kia, rồi lại cho đám đàn em luân phiên.
Nói chung, gã Từ Đại Nguyên này là một tên súc sinh vô nhân tính.
Ý vào chỗ dựa vững nhà họ Từ mà hoành hành ngang ngược không kiêng nể gì.
Mà bây giờ, Trần Khiêm đã đánh ông ta vì cứu mình, ông †a tuyệt đối không tha cho Trần Khiêm. Nếu bây giờ Trần Khiêm không trốn ngay thì sau này có muốn trốn cũng không thoát.
"Em không sợ ông ta. Vả lại, nếu em đi thì hai người phải làm sao? Chắc chắn Từ Đại Nguyên sẽ không bỏ qua cho mẹ con chị đâu!"
Thật sự là Trần Khiêm không sợ ông ta.
Hơn nữa, nếu cứ để ông ta chạy như vậy thì Trần Khiêm anh đây đừng làm người nữa, dứt khoát nhảy lầu cho xong!
"Hay là em dẫn Manh Manh đi, còn chị ở lại. Chị tin rằng mình có thể dập tắt lửa giận của ông ta."
Đường Uyển khẽ cắn môi. Mọi người đều hiểu câu này có ý gì.
"Em thấy thế này, chúng ta cứ trốn trước đã, chị và Manh Manh đi theo em, em có nơi để đi. Chị yên tâm, chắc chắn có thể giải quyết chuyện Từ Đại Nguyên!"
Trần Khiêm không tiện nói rõ thân phận của mình, chỉ có thể trao cho Đường Uyển ánh mắt kiên định.
Chủ yếu là bây giờ điện thoại của anh đã vỡ, không thể liên lạc với Lý Chấn Quốc được, nên chỉ đành trốn trước, sau đó đổi điện thoại.
Anh tin rằng giải quyết chuyện này chắc sẽ không phiền phức lắm đâu!
Nói thế nào thì Đường Uyển cũng là phụ nữ, khi gặp phải chuyện này cô ta hoàn toàn không có cách nào. Lại thấy dáng vẻ thề thốt chân thành của Trần Khiêm, cô ta không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Sau khi thu dọn đồ đạc qua loa, ba người đi xuống lầu. Đường Uyển không dám lái xe của mình, chỉ vẫy tắc xi. Bọn họ vừa mới ngồi vào xe.
Thì đúng lúc này, một hàng xe sang trọng đột nhiên lao như bay trên đường phố Kim Lăng tới, đằng sau còn có ba bốn chiếc xe thương vụ.
Vô cùng phách lối!
Đoàn xe lao thẳng vào khu nhà, chặn hết các cửa ra.
Sau đó, Từ Đại Nguyên đã được băng bó đơn giản được người ta đỡ từ trên một chiếc xe xuống. Không biết ông ta gào thét cái gì mà một đám người bắt đầu xông lên tầng.
Thấy vậy, Đường Uyển tái mét mặt mày, ngay cả Trần Khiêm cũng hơi sợ hãi.
Nếu mình xuống chậm một bước thì đoán chừng sẽ bị đập chết.
Mẹ nó, chẳng dễ gì mới hết nghèo, nếu bị người ta đập chết như vậy, lại còn trong tình huống đám Lý Chấn Quốc không biết thì mình có thể không sợ sao?
"Bác tài, mau lái xe! Tới khu nhà lều gần Trường tiểu học Hy Vọng mới xây ở ngoại thành!"
Lúc này, Trần Khiêm vội vàng thúc giục.
Tài xế đạp cần ga rời đi.
Tuy nhiên, chắc là do tài xế này cũng bị tình hình hiện tại dọa sợ nên muốn chạy thật nhanh, nhưng cũng bởi vì chạy nhanh quá.
Nên đã thu hút sự chú ý của Từ Đại Nguyên nhìn từ ngoài cửa xe.
Ông ta đứng dưới tòa nhà, quay đầu nhìn chiếc xe taxi chạy về bên này với vẻ nghỉ ngờ...