"Chị Đường Uyển, chị là tổng giám đốc của công ty thiết kế thời trang này ạ?"
Trần Khiêm hỏi với vẻ ngạc nhiên. Thoạt nhìn khí chất của Đường Uyển thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ, nhưng không ngờ cô ta lại mạnh mẽ tới vậy.
"Sao nào? Ý của em là chị không giống hả?"
Đường Uyển vừa lái xe vừa mỉm cười nhìn Trần Khiêm qua kính chiếu hậu.
"Còn nữa, đừng một tiếng chị Đường Uyển hai tiếng chị Đường Uyển như thế, em gọi vậy nghe già lắm, chị chỉ lớn hơn em mười tuổi thôi mà! Em cứ gọi thẳng tên chị đi!"
Đường Uyển u oán nói.
Trần Khiêm gật đầu: "Được, sau này em không gọi chị là chị Đường Uyển nữa!"
“Hi hì!"
Đường Uyển bị Trần Khiêm chọc cười.
Ban đầu Trần Khiêm còn muốn hàn huyên với Đường Uyển về chuyện gia đình, bởi vì lúc nãy anh thắc mắc chuyện tên đầy đủ của Manh Manh là Đường Manh Manh.
Trần Khiêm cảm thấy phải chăng Đường Uyển tự mình nuôi con?
Có điều vấn đề này quá riêng tư, Trần Khiêm không mặt dày nói ra.
Tiếp theo, Đường Uyển lái xe đi siêu thị mua một đống rau thịt to đùng rồi mới tới nhà cô ta.
Đúng như dự đoán của Trần Khiêm, nhà Đường Uyển sạch sẽ gọn gàng, nhìn một vòng không thấy bất kỳ dấu vết của người đàn ông nào.
Điều này khiến Trần Khiêm cảm thấy thoải mái.
Hơn nữa, tài nấu nướng của Đường Uyển thật sự không tệ, chẳng mấy chốc đã nấu xong một món ăn tỉnh xảo còn ngon hơn đồ ăn ở sơn trang suối nước nóng.
Ai cưới được Đường Uyển làm vợ đúng là tích phúc tám đời.
Ngoài ra, Đường Uyển còn rất biết nói chuyện.
Sau một bữa cơm, Trần Khiêm chỉ tiếc mình và Đường Uyển gặp nhau quá muộn, có cảm giác như bạn bè đã quen biết từ lâu.
Mà Đường Uyển càng nhìn Trần Khiêm.
Càng bị thu hút bởi khí chất giản dị trên người anh.
Sau khi quen thuộc, hai người trò chuyện không ngừng.
"Trần Khiêm, nhất định là em rất tò mò về ba của Manh Manh nhỉ?"
Đường Uyển chống má nhìn Trần Khiêm. "Cũng không tò mò lắm." Trần Khiêm lúng túng trả lời.
"Còn không tò mò, lúc nãy chị nấu ăn, em ở trong phòng cứ ngó trái ngó phải xem cái gì?"