Triệu Nhất Phàm còn hỏi Lâm Kiều có còn nhớ Tô Kiệt hay không, Lâm Kiều càng lắc đầu mạnh hơn.
Hơn nữa không biết vì sao, vừa nghe đến cái tên Tô Kiệt cô ta liền cảm thấy chán ghét.
Càng kì lạ là, giống như có một bản thân khác từ trong tiềm thức đang nói với mình, Trần Khiêm mới là chàng trai mà cô ta phải theo đuổi.
Thật kì lạ.
Thấy dáng vẻ không muốn nghe thêm chuyện lúc trước của Lâm Kiều, mọi người cũng dừng chủ đề trò chuyện này lại.
Về phần Triệu Nhất Phàm, cô ta là một người phụ nữ thông minh, cô ta nhìn ra được, Lâm Kiều bây giờ hình như rất có cảm tình với Trần Khiêm.
Bởi vì cô ta cứ vài ba câu lại nhắc đến Trần Khiêm, còn hỏi mọi người có phát hiện, thật ra Trân Khiêm cũng rất đẹp trai không...
Triệu Nhất Phàm lại có cảm giác ghen tuông.
Giống như là bạn ở trước mặt tất cả mọi người khen người yêu của mình thật là đẹp trai, còn muốn ở cùng với anh ấy.
Nhưng mà sự thật đáng buồn là Trần Khiêm giờ không còn là bạn trai của cô ta nữa rồi.
"Trời ạ, sao Trần Khiêm còn chưa về nữa, tớ bảo anh ta đi mua táo cho tớ, đáng lẽ giờ này nên về rồi chứ?"
Lúc này Lâm Kiều lại muốn nhìn thấy Trần Khiêm, liền lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Kết quả là Trần Khiêm tắt máy luôn rồi. Cái gì vậy trời? Chắc chăn có chuyện gì đó rồi!
Bởi điện thoại di động của Trần Khiêm đã rơi xuống đất vỡ tan tành rồi.
Quay ngược lại Trần Khiêm của ba giây trước.
Anh vừa đi xuống tầng liền đi thẳng tới sạp bán hoa quả.
Mua một ít táo, đang định rút điện thoại ra quét mã QR trả tiền.
Bỗng nhiên, người phụ nữ đứng bên cạnh không cẩn thận mà va phải cánh tay của Trần Khiêm.
Tay không cầm chắc, cạch một tiếng, chiếc điện thoại rơi xuống hỏng luôn!
Chiếc điện thoại này Trần Khiêm đã dùng được ba năm rồi, vẫn không nỡ đổi nó.
Lúc này Trần Khiêm ngẩn ra một lúc, sau đó cúi người nhặt lên.
"Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi nha, tôi không cố ý đâu, để tôi đền cho cậu một chiếc khác được không?"
Người phụ nữ đó vội vàng nói xin lỗi.
Trần Khiêm mỉm cười: "Không có gì không có gì,để tôi mang đi sửa thử xem! Hả?"
Nhìn thấy người phụ nữ ở đối diện, Trần Khiêm ngẩn người.
Người phụ nữ kia cũng sững sờ mất một hồi.
"Là chị?"
"Hóa ra là em à!"
Hai người đồng thời vui mừng nói.