Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 386: Sao tôi nhìn cô như thể rất thất vọng vì người cứu cô là tôi vậy?




Cho nên mới có cảnh tượng Lâm Kiều không kiêng nể gì mà ra sức làm loạn như lúc nấy.
Cô ta không ngờ lại gặp được Trần Khiêm ở đây.
"Nghe giọng của cô có vẻ đã khá hơn nhiều rồi."
Trần Khiêm đặt giỏ hoa quả xuống bàn rồi ngồi xuống.
"Đệch, Trần Khiêm tại sao anh lại tới đây? Chờ một chút, anh đừng có nói với tôi người cứu tôi chính là anh nhé? Nhưng mà tôi đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại không nhớ chuyện lúc trước chứ?”
Lâm Kiều hoảng hốt hỏi Trần Khiêm.
"Là tôi cứu cô, còn nguồn cơn cớ sự là do lúc cô đi dạo trong sân trường, bởi vì đi quá nhanh, chân vấp phải tảng đá, ngã đập đầu vào một tảng đá khác, sau đó tôi đưa cô vào. viện cấp cứu."
Trần Khiêm bịa chuyện không đỏ mặt.
"Hả, hóa ra mọi chuyện là vậy à, khụ!" Lâm Kiều xấu hổ che mặt lại.
Trần Khiêm suýt không nhịn được cười: "Sao tôi nhìn cô như thể rất thất vọng vì người cứu cô là tôi vậy?"
“Hừ, đương nhiên rồi!"
Vốn người ta còn đang tưởng tượng ra mình bị một chiếc. xế hiệu đụng nhẹ một cái, sau đó chủ của chiếc xe là một anh nhà giàu đẹp trai.
Nếu đêm qua đổ mưa thì càng tốt, giữa màn mưa giăng mịt mờ, anh chàng kia cẩn thận ngồi xổm xuống.
Dùng hai bàn tay ấm áp ôm lấy gương mặt của mình nôn nóng hỏi han: "Cô gái, em không sao chứ?"
Nhìn mình đã ngất đi, chàng trai lại bế mình lên xe, sau đó vội vàng đưa mình vào bệnh viện.
Sau đó, anh ấy sẽ mang đến rất nhiều hoa quả quý giá đắt tiền tới thăm bệnh, còn dịu dàng gọt táo cho mình ăn.
Rồi còn dìu mình đến công viên đi dạo, gần nhau nửa tháng, hai người bỗng phát hiện mình có tình cảm với đối phương.
Anh ấy yêu mình, sau đó vào một đêm ngàn sao lấp lánh, anh quỳ xuống trước mặt và cầu hôn mình.
Trong giây phút ấy anh ấy quỳ xuống, trên trời nở rộ pháo hoa rực rỡ ghi chữ “Anh yêu em”.
"Kiều Kiều, anh yêu em, em gả cho anh có được không? Anh nguyện dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy một đời hạnh phúc của eml"
Sau đó hai người trao nhau nụ hôn hạnh phúc trong khung cảnh đầy lãng mạn đó, hôn được một nửa, cô ta mở mắt.
Mẹ nó, là Trần Khiêm!
Cho nên mọi người có thể tưởng tượng được tâm trạng hiện tại của Lâm Kiều phải không nào!
"Này này này, cô kéo cánh tay của tôi làm cái gì thế! Tôi đang hỏi cô đấy? Cô thất vọng vì người cứu cô là tôi à?"
Trần Khiêm nhìn thấy vẻ mặt hám giai của Lâm Kiều, không khỏi cười khổ.
*ÁI Tôi... tôi có thế đâu, Trần Khiêm, trông anh cũng không thấp lắm, còn vẻ bề ngoài á, chỉ cần đắp lên người mấy bộ quần áo đẹp đẹp một chút thì cũng đâu có kém cạnh gì, sau khi trúng số cũng có tí tiền tí quan hệ rồi, cũng được xếp vào hạng nhà có điều kiện rồi đấy!"
"Nhưng mà anh vẫn không chạm đến được cái giới hạn người giàu có thật sự, cách cách xa lắm, tôi không biết là có nguyên nhân gì! Có thể là khí chất chăng?"
Lâm kiều u oán nói: "Hừ, tôi còn tưởng mình được bạch mã hoàng tử trong mơ đến cứu cơ đấy, nhưng mà anh cứu được thì cũng không sao!"
Lâm Kiều biết Trần Khiêm cũng khá có tiền, tuy rằng khả năng là tiền kiếm được từ mấy tình nhân lớn tuổi. Nhưng. không sao, có tiền là được rồi, mình khen anh ta mấy câu, tiền không phải đều tự nhảy vào túi mình hết sao?
Trần Khiêm cũng đã nhìn ra, ký ức của Lâm Kiều bây giờ có vẻ dừng lại trước chuyện Triệu Nhất Phàm khoa cô ta bị tỏ tình nhầm.
"Trần Khiêm, anh giúp tôi gọt một quả táo nhé, được không?" Lâm Kiều chụm tay nâng hai má, nghiêng khuôn mặt xinh đẹp về phía anh chàng đẹp trai Trần Khiêm, còn nở một nụ cười ngọt ngào.
"Nhưng tôi không mua táo, chỉ có chuối thôi cô có ăn không?"
Trần Khiêm có chút áy náy với Lâm Kiều, đâm vào cô ta, còn khiến cô ta mất trí nhớ, ai cũng sẽ áy náy trong lòng thôi.
Trần Khiêm bóc một quả chuối cho Lâm Kiều.
*Á á, tôi không cần... phì phì! Tôi không ăn, anh cầm nó đi đi!"
"Trần Khiêm, anh đi mua táo cho tôi được chứ, tôi muốn ăn táo được gọt sẵn cơi"
Lâm Kiều kéo kéo cánh tay Trần Khiêm nài nỉ.
Trần Khiêm hoảng sợ rút tay về: "Được rồi, cô ngồi đây đợi để tôi đi mual"
Nói xong liền trốn khỏi phòng bệnh như chạy nạn. Trần Khiêm vừa mới bước vào thang máy bên này. Chiếc thang máy bên cạnh đúng lúc mở ra.
Bốn năm cô gái trẻ tay cầm hoa và trái cây từ trong đó bước ra.
"Nhất Phàm, Lâm Kiều có gọi điện thoại nói rõ địa chỉ với cậu không, đây là khu phòng bệnh VIP mài"
"Ừ, yên tâm đi Từ Hà, đã nói rõ lắm rồi, đi thôi, chúng mình đi thăm em ấy!"