"Cậu Triệu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra rồi?"
Tim Triệu Nhất Phàm nhảy loạn cào cào, cô ta sợ hãi dò hỏi. "Xong rồi xong rồi, ba vừa nói với tớ, cậu Trần có lẽ đã đến đây thật! Hơn nữa cậu Trần còn gọi riêng cho ba tớ và chị Đường Nhiên, tớ đợi bị ba chặt chân thôi, toi rồi!"
Điện thoại của Triệu Sơn rơi bịch một cái xuống đất.
Hiển nhiên anh ta rất sợ ba mình, huống chỉ nghe giọng nói lúc vừa rồi của ba cũng có gì đó không được hay ho cho lắm.
"Gì cơ! Cậu Trần đã tới đây thật sao?"
Toàn thân Triệu Nhất Phàm run lên một cái.
Giống như lời mấy cô gái kia vừa nói vậy đó.
Suốt thời gian bữa tiệc diễn ra, ngoài Trần Khiêm ra thì còn có ai đến nữa đâu!
Đúng rồi, Triệu Nhất Phàm bỗng giật mình tỉnh ra.
Trần Khiêm, không phải cậu ta cũng họ Trần hay sao?
Cậu ta giờ đây đích thực giàu có hơn ngày trước, nếu thêm chữ “cậu” vào trước họ tên, chẳng phải là... cậu Trần saol
Hả?
Lễ nào là cậu ta?
Trong tích tắc, đầu óc của Triệu Nhất Phàm như thể trở nên trống rỗng.
Nói thật, đây không phải là lần đầu tiên Triệu Nhất Phàm nghi ngờ Trần Khiêm, thế nhưng những suy đoán trước đây đều rất mơ hồ, không có chứng cứ xác thực nào cả.
Nhưng cô ta chưa từng đến gần với sự thật như bây giờ!
Đúng vậy! Trần Khiêm đi lên núi, sau đó bị mình giễu cợt một trận thì chạy xuống chân núi rồi.
Sau đó, Đường Nhiên và Triệu Tử Hưng trước sau vội vã tới.
Cả hai người đều nói là cậu Trần đã tới đây!
Hơn nữa, nhớ lại từng chuyện đáng nghi liên quan đến mình và Trần Khiêm.
Giả thuyết một chút, nếu Trần Khiêm chính là cậu Trần.
Vậy không phải hết thảy đều có thể giải thích rõ ràng sao!
"Không thể nào, tuyệt đối không có chuyện đó, cậu ta sao có thể là cậu Trần được! Cậu Trần sao có thể là cậu ta được!"
Tâm lý của Triệu Nhất Phàm như sụp đổ.
Nếu thật là Trần Khiêm, Triệu Nhất Phàm hiện tại chỉ muốn nhảy từ đây xuống dưới chân núi, để cô ta ngã chết đi!
Từ lúc đầu cô ta đã để lỡ mất cả duyên phận lẫn thời cơ rồi sao?
Cô ta không thể chấp nhận được!
Triệu Sơn vò vò đầu lên tiếng: "Được rồi, mọi người đừng đoán linh tỉnh nữa, tên kia sao có thể là cậu Trần được, nghĩ xem cậu Trần sẽ sống khiêm tốn như vậy sao! Thắng đó cùng lắm chỉ là một tên theo đuôi, thay người ta theo dõi mọi chuyện, sau đó báo cáo cho cậu Trần thôi! Nghe lời tôi dặn, trước tiên dọn sạch sẽ nơi này đi, sau đó chúng ta nhanh chóng xuống núi rời đi thôi, nếu không đợi ba tôi tới sẽ đánh gãy chân tôi thật đó!"
Triệu Sơn vội vàng phân công.
Mà lời này khiến cho mọi người ở đây yên tâm, bao gồm cả Triệu Nhất Phàm, tất cả đều đồng ý cách nói cho rằng Trần Khiêm là một tên theo dõi.
Bởi vì Triệu Sơn sẽ không lừa gạt mình, cậu Trần thần bí kia, sự thật vẫn luôn ở Nam Dương chưa trở về nữa!
Quét dọn xong, mọi người vội vã chạy đến gara định lấy xe rời đi.
"Đệch mẹt"
“Định mệnh!"
“Trời!"
Nhưng lúc mọi người xuống tới nơi, lại thấy trong gara có thêm một chiếc Lamborghini Reventon lộng lẫy và phong cách.
Trong chốc lát mắt hoa cả lên.
"Đây là xe của ai vậy? Là xe của cậu Triệu hả?”
Mọi người ngạc nhiên hỏi
"Sao vậy được, tôi đi Ferrari mài”
"Vậy chiếc xe này của ai? Ở Kim Lăng rất hiếm người đi loại xe này đấy!"
Mọi người khó hiểu.
Lúc Triệu Nhất Phàm nhìn thấy chiếc xe này, tâm trạng vốn đã tạm lắng xuống của cô ta lại rối tung lên.
"Tôi biết chiếc xe này đến từ đâu..."
Triệu Nhất Phàm không tin nổi mà thì thầm.