Ý là muốn để con trai vào đó nhìn cho biết thôi, xem xong rồi xuống núi ngay.
Bởi vậy Đường Nhiên cũng không quan tâm quá nhiều, nhưng vừa rồi chuyện cậu Trần không thèm để ý mình khiến cô ta có hơi thấp thỏm.
Lúc này liền cuống cuồng mà đi lên trên đỉnh núi.
"Ôi, chị Đường Nhiên đến rồi, mọi người yên lặng chút đi, Nhất Phàm, tớ giới thiệu với cậu, đây là quản gia thân cận của cậu Trần - chủ của biệt thự Vân Đỉnh, chị ấy giống như ba của tớ, đều là người được cậu Trần tin tưởng!"
Triệu Sơn cầm một ly rượu đỏ, kéo tay Triệu Nhất Phàm đi đến trước mặt Đường Nhiên.
Hiện tại những người này đều được coi là người dưới trướng cậu Trần.
Cho nên Triệu Sơn cũng quen biết không ít người, ví dụ như Bạch Tiểu Phi, cậu Hoàng, còn có rất nhiều ông chủ lớn của các cửa hàng trên phố thương mại Kim Lăng.
Anh ta còn nhận cả Trịnh Duyệt làm chị nuôi nữa.
Cho nên anh ta cũng rất quen thuộc người tên Đường Nhiên này.
"Em chào chị Đường Nhiên!"
"Chào cái gì mà chào! Cậu Triệu, cậu có biết lần này mình đã gây ra lỗi lớn ngập đầu rồi hay không?"
Đường Nhiên không còn lời gì để nói nữa.
Lời này vừa ra, biệt thự lúc này mới trở nên yên tĩnh, ngay. cả âm nhạc cũng ngừng lại.
Triệu Sơn khó hiểu: "Lỗi lớn? Em gây ra lỗi gì được chứ?"
Đường Nhiên mệt mỏi đỡ trán: "Tôi hỏi cậu, ai cho phép. cậu tổ chức tiệc tùng ở biệt thự Vân Đỉnh? Không phải chỉ cho cậu lên xem qua, xem xong rồi đi hay sao?”
"Ha ha, ba em đã nói rồi, cậu Trần đang ở tít tận Nam Dương cơ, không có về đâu, hơn nữa, ngày mai chắc chắn em sẽ biến nó về đẹp đế như cũ!"
Triệu Sơn nói ra các tính toán từ trước đó của mình.
"Nam Dương cái đầu cậu, tôi nói cho cậu biết đây Triệu Sơn, vừa rồi cậu Trần đã tới đây. Hơn nữa tôi tin cậu Trần cũng đã gọi cho ba của cậu rồi, những chuyện còn lại, cậu tự đi mà giải thích với ba của mình!"
Đường Nhiên lạnh lùng nói. "Gì cơ? Cậu Trần vừa tới đây?"
Triệu Sơn thật không ngờ sẽ như vậy. Ba anh ta đã nói cậu Trần ở Nam Dương, không ở đây cơ mà.
Triệu Nhất Phàm cũng sững sờ.
"Cậu Trần đã tới đây thì sao mà tôi lại không biết? Làm gì có cậu Trần nào đâu?"
"Chị Đường Nhiên, có phải chị đã làm to mọi chuyện rồi không, chúng tôi không nhìn thấy cậu Trần, nhưng có gặp một
tên nghèo đấy! Ha ha hai"
"Tên nghèo đấy còn bị chúng tôi đuổi xuống chân núi nữa!"
"Phải rồi chị Đường Nhiên, đề nghị với chị một việc, về đội ngũ bảo vệ đó, đừng có để ba ngày sau mới huấn luyện bọn họ, nên làm ngay bây giờ luôn đi!"
Một đám phụ nữ nhao nhao nhiều lời.
Đường Nhiên không tiếp tục trả lời những câu hỏi của bọn họ, về chuyện liên quan đến cậu Trần, rõ ràng là cậu Triệu đây biết quá ít, nên cô ta cũng không tiện tiết lộ quá nhiều.
Chỉ läc läc đầu, sau đó nhanh chóng đi xuống núi.
"Bà chị Đường Nhiên này hôm nay làm sao vậy chứ? Sao. lại nói là cậu Trần đã tới đây? Nếu mà cậu Trần đến, ba tớ chắc chắc sẽ có mặt trong một giây..."
Triệu Sơn cười hừ một tiếng.
Lúc này, điện thoại của anh ta bỗng nhiên đổ chuông.
Triệu Sơn vui vẻ nhận điện thoại: "Bal"
"Đừng có gọi tao là ba, mày mới thật à ba của tao đấy!"
Triệu Tử Hưng ở bên kia đầu dây điên cuồng gào thét.
Nói xong còn thở hổn hển lấy hơi.
Sau đó không biết hai cha con nói chuyện gì, dù sao thì biểu cảm của Triệu Sơn cũng từ từ thay đổi, nét tươi cười rút lại, thay vào đó là vẻ hoảng sợ đến nỗi trắng xanh cả mặt.
Lúc Triệu Tử Hưng cúp máy anh ta cũng không phát hiện ra.