Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 362: Tôi không có việc gì hết!




'Trần Khiêm sốt ruột đến độ muốn báo cảnh sát. Có điều vừa mới mở cửa ra, ai nấy đều sững sờ. Lý Duệ về rồi!
Toàn thân anh ấy ướt đẫm mồ hôi
Lại còn vô cùng tiều tụy.
"Đệch! Lý Duệ, cậu đã đi đâu vậy?" Dương Huy nóng nảy mắng.
"À à, tớ ra ngoài một lát, hai ngày nay có tí việc!"
Lý Duệ đáp lại như người mất hồn, sau đó ngáp một cái rồi đi vào phòng ký túc.
"Sao lại tắt máy?”
Nom dáng vẻ này của Lý Duệ, Trần Khiêm cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Còn nữa Lý Duệ, có phải cậu có chuyện gì giấu bọn tôi không?”
"Hả? Tôi... Tôi không có việc gì hết!"
"Vậy sao vừa nấy cậu bảo hai ngày nay có tí việc?"
Trần Khiêm và Dương Huy đưa mắt nhìn nhau, không có việc gì mới lạ đó! Thế rồi mấy anh em trong phòng lập tức vây quanh Lý Duệ.
Anh ấy cúi đầu im lặng, vẻ mặt buồn bã.
"Lý Duệ, cậu muốn chúng tôi sốt ruột chết luôn đúng không?"
Trần Khiêm vỗ vai Lý Duệ.
Trước sự quan tâm và gặng hỏi của mấy anh em, khóe miệng Lý Duệ giật liên hồi, cuối cùng anh ta vò đầu như điên:
"Các cậu đừng hỏi nữa được không? Cũng không cần quan tâm tới tôi! Lý Duệ tôi chẳng là cái thá gì, thật ra tôi là tên cặn bã. Cầu xin các cậu đừng hỏi tôi nữa!"
"Tôi... Thật ra trước giờ tôi luôn lừa các cậu, tôi rất khốn nạn, sau này các cậu đừng coi tôi là anh em nữa! Chỉ cần tôi nói ra, các cậu sẽ coi thường tôi!"
???
Trần Khiêm và Dương Huy đều ngây ra.
Tiếp đó, Trần Khiêm lên tiếng: "Lý Duệ, sao lại thế? Cậu gặp chuyện lại trốn tránh như vậy, bọn tôi mới coi thường cậu. Trừ khi từ trước tới giờ cậu không coi chúng tôi là anh eml"
"Không không không, tôi coi các cậu là anh em mà, tình cảm của tôi dành cho các cậu tuyệt đối là thật lòng!" Lý Duệ gãi đầu: "Được, tôi sẽ nói hết, có lẽ nói ra sẽ dễ chịu hơn một chút!"
"Lão Trần lão Dương, thật ra nhà tôi rất nghèo, chẳng phải các cậu vẫn tưởng nhà tôi có điều kiện không tệ sao, đều là tôi giả vờ đấy! Hoàn cảnh gia đình tôi chẳng khá hơn lão Trần trước kia đâu, bố mẹ tôi đều bị bệnh, tôi còn một đứa em gái mắc bệnh nặng nữa!"
"Các cậu có biết không, từ nhỏ đã chẳng có ai coi trọng tôi. Năm tôi bảy tuổi, tôi theo mẹ đến nhà dì họ vay tiền nhưng họ đuổi mẹ con tôi ra ngoài! Cũng quẳng nông sản nhà tôi ra ngoài luôn!"
"Vì vậy, tôi cực kỳ sợ bị người ta khinh thường, từ nhỏ đã sợ rồi. Tôi rất sợ không có tiền người ta sẽ khinh thường tôi, cho nên bắt đầu từ hồi cấp ba tôi đã cố tình ra vẻ giàu có!"
"Tôi đã theo đuổi cô nàng lớp trưởng hồi cấp ba nhiều năm, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý hẹn hò với tôi. Có điều cô ấy không giống những cô gái khác, không phải hạng người tham tiền. Vậy mà tôi lại lừa cô ấy, nói rằng tôi sống ở trường rất tốt, còn mở mấy cửa hàng. Nhưng bây giờ..."
Lý Duệ cúi găm đầu như quả bóng xì hơi.
Trần Khiêm đã hiểu ra: "Sau đó cô ấy đòi đến thăm cậu hả?"
"Đúng vậy, ban đầu tôi bảo để tôi đi tìm cô ấy, nhưng cô ấy nẵng nặc muốn đến đây. Phải làm sao bây giờ? Nhỡ đâu cô ấy biết tôi nói dối, chắc chẳn cô ấy sẽ chia tay với tôi. Tôi thật sự rất thích cô ấy, vì vậy hai ngày nay tôi liều mạng làm thêm kiếm tiền!"
Nhìn bộ dạng này của Lý Duệ.
Trần Khiêm không biết phải khuyên nhủ thế nào.
Mình cũng lừa Tô Mộc Vũ không ít.
Anh hiểu tâm trạng của Lý Duệ, anh ấy muốn có được tình yêu nhưng có lẽ vì sợ đánh mất cuộc tình này vì một chữ "nghèo" nên mới làm như vậy.
"Thế này nhé Lý Duệ, cậu đừng buồn nữa, tôi có cách giải quyết chuyện này!"