"Ha ha, cậu tưởng ai cũng như cậu, bị gia đình “nuôi nghèo” nhiều năm hả? Người ta được nuông chiều từ lúc mới lọt lòng cơ! Đúng rồi đúng rồi, Trần Khiêm này, rốt cuộc gia tộc cậu lợi hại cỡ nào? Sao trước giờ không kể cho tới"
'Tô Mộc Vũ hỏi khẽ. Cô không ham giàu, song cực kỳ tò mò. Rốt cuộc sức mạnh gia tộc nào có thể điều động máy bay trực thăng, còn cho Trần Khiêm tiêu tiền không giới hạn.
"Tớ cũng hiểu biết rất ít về gia tộc, chỉ biết nhà tớ cực giàu, tiền tiêu bao nhiêu cũng không hết!"
Trần Khiêm trả lời rất thành thật.
"Hừ, tớ không tin không tiêu hết!" Tô Mộc Vũ cảm thấy Trần Khiêm chém gió.
Những gì Trần Khiêm nói đều là sự thật. Hai người tranh cãi hết sức sôi nổi.
Lúc này, đột nhiên cả căn tin vang lên tiếng reo hò như sấm
Làm cho Trần Khiêm giật mình.
Anh ngẩng đầu nhìn thì trông thấy một nhóm người đang đi về phía căn tin.
Người tới không phải ai khác mà chính là cậu Triệu - Triệu Sơn.
Khung cảnh chẳng kém gì minh tinh nổi tiếng bất thình lình xuất hiện trên quảng trường.
"Cậu Triệu, em yêu anh, anh chấp nhận em đi!" Có nữ sinh mặt dày hét to.
"Cậu Triệu, phải làm thế nào mới có thể trở thành bạn gái của anh? Xin anh hãy nói cho em biết được không?"
"Wow, tớ phải chụp ảnh!"
Khắp nơi to gan lớn mật la hét, toàn là các cô nàng thích trưng diện.
Nhưng hình như Triệu Sơn quen rồi.
"Tôi chỉ đi cùng một người bạn ăn bữa cơm thôi được không? Đâu cần phải kinh ngạc đến vậy!"
Cậu Triệu cười khổ. Sau đó anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ phía sau.
Có hai cô gái bước ra dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Sau đó đứng bên cạnh cậu Triệu.
"Phụt!"
Trần Khiêm vừa mới uống một hớp canh, sau khi trông thấy hai người kia, suýt thì anh phun canh vào mặt Tô Mộc Vũ.
"Đệch!"
Trần Khiêm hết sức ngạc nhiên.
Hai cô gái này rất xinh đẹp, là Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều.
"Trời ạ, lẽ nào đây là bạn gái của cậu Triệu? Dựa vào đâu chứ, chẳng phải chỉ xinh đẹp một chút thôi sao?"
"Thật ghê tởm, dụ dỗ cậu Triệu làm gì đó!" Có nữ sinh không phục, bắt đầu mắng. "Không phải bạn gái đâu, cậu không nghe thấy cậu Triệu
vừa nói sao? Là bạn bè! Là bạn bè đó! Điều này chứng tỏ chúng ta vẫn còn cơ h:
"Nhất Phàm, Kiều Kiều, ngồi đi! Nói thật là nếu không phải hai cậu bảo thích cơm ở căn tin thì tớ chẳng đến. Tớ lớn chừng này nhưng đây là lần đầu tiên thấy căn tin trường học hóa ra là như thế. Ha ha hal"
Triệu Sơn mỉm cười.
Anh ta ngồi xuống bàn ở khu vực giữa căn tin.