Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 345: Sao vậy lão Trần?




“Cảm ơn chị Mạnh! Ngoài ra, bây giờ phiên chị thông báo với Trần... Anh Bình Phàm một tiếng là bọn tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!”
Lý Phi Hồng chỉ có thể cười.
Sau khi Mạnh Thái Như ừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ vì kích động mà quên mất phải liên lạc với Bình Phàm rồi.
Mở wechat, bắt đầu tìm Bình Phàm để nói chuyện.
“Anh Bình Phàm, là anh đã cứu em à? Yêu anh, yêu anh chết mất"
Trần Khiêm đã về đến kí túc xá để nghỉ ngơi. Anh không lái xe của Mạnh Thái Như mà để xe ở bên quán bar. Sau khi nhận được tin nhắn của Mạnh Thái Như, biết được cô ta đã hoàn toàn không sao rồi thì cũng yên tâm, nhän lại một chữ ừ.
“Hôm nay anh làm em cảm động không biết phải nói gì mới tốt? Ừ, vậy em không nói mấy lời cảm ơn nữa, anh Bình Phàm, anh hãy nhớ, từ hôm nay trở đi, mục tiêu của Mạnh Thái Như em chính là phấn đấu trở thành người phụ nữ của anh!”
Mạnh Thái Như kích động gõ những chữ này gửi đi “Mẹ kiếp!" Trong kí túc xá, Trần Khiêm kinh ngạc hét lên.
“Hả? Sao vậy lão Trần? Ngủ mớ à?”
“Không sao không sao, giật mình thôi! Ngủ đây ngủ đây, mệt chết mất!”
Trần Khiêm ngủ. “Chị Mạnh, đến trường rồi!” Lý Phi Hồng xuống xe mở cửa cho Mạnh Thái Như.
Mạnh Thái Như ừ một tiếng, lúc này mới chuẩn bị chậm chạp xuống xe
Hình như cô ta đã quên mất Trần Khiêm mà mình. dẫn đến quán bar từ lâu rồi.
Thực ra là lúc vừa mới ra khỏi khách sạn, Mạnh Thái Như có nhớ đến Trần Khiêm.
Cậu ta vẫn đang giữ chìa khóa xe của mình.
Còn định bảo Lý Phi Hồng cử người đến chỗ cậu ta lấy hộ mình.
Nhưng mà nghĩ lại thì thấy Trần Khiêm tầm thường như thế, nếu để người khác biết cậu ta là sinh viên của mình, vậy thì mất mặt cỡ nào chứ?
Cho nên Mạnh Thái Như không báo cho Trần Khiêm, định sau khi về nhà rồi thì gửi tin nhán cho Trần Khiêm, bảo cậu ta tự bắt xe về.
Gòn xe của mình, cậu †a vẫn nên đừng lái thì hơn!
Vẻ mặt ghét bỏ!
“Ui cha!t”
Lúc Mạnh Thái Như xuống xe hình như bị thứ gì đó đụng vào mông,
“Xe của anh là cái gì vậy chứ? Đau chết mất!”
Mạnh Thái Như oán hận nói một câu.
Sau đó cô ta lôi từ dưới mông lên, Mạnh Thái Như há hốc mồm, mẹ kiếp! Vậy mà lại là cục sạc dự phòng!
“Xe của mấy người sang vậy mà lại để cục sạc dỏm thế này ở đây làm gì! Còn không vứt đi!”
Mạnh Thái Như cầm xuống, vô cùng tức giận, suýt chút nữa là mất hình tượng thục nữ rồi.
Cô †a giơ lên, muốn ném thẳng vào thùng rác ở một bên
Nhưng sau đó cô ta đột nhiên ngừng lại “Hửm? Không đúng! Cục sạc dự phòng này?"
Mạnh Thái Như mở lớn mắt, men theo ánh sáng của trăng nhìn kĩ lại một lần nữa.
Đột nhiên cô ta hít vào một hơi.