“He he, hôm nay trên đường đến lớp tôi gặp cậu ấy. Cậu ấy làm mất điện thoại ở quán ăn. Tôi cùng cậu ấy quay lại tìm. May mà tôi quen ông chủ quán ăn đó nên nhờ mở camera kiểm tra. Kết quả là tìm lại được điện thoại rồi!”
“Đây đúng là định mệnh. Thật ra hôm qua tôi cũng có liếc mắt đưa tình với cậu ấy mấy cái. Cuối cùng tôi lấy hết dũng khí hỏi cậu ấy có muốn cùng ra ngoài ăn trưa không, cậu ấy liền đồng ý ngay.”
Dương Huy hơi phấn khích.
Nói thật tình, nghe như vậy, Trần Khiêm cảm thấy vui thay cho Dương Huy.
Nhưng vì mấy chuyện với Triệu Nhất Phàm nên anh không muốn tiếp xúc với bạn bè cô ta.
Chủ yếu là không chịu được ánh nhìn khinh khi của bọn họ.
“Vậy tốt quá. Cậu đi đi, tôi không muốn đi làm kì đà cản mũi đâu. Chúc cậu thành công!” Trần Khiêm cười nói.
“Chết tiệt. Cậu bớt đi. Cậu như vậy là không trọng nghĩa khí rồi. Chúng ta đều phải đi. Hơn nữa, Mã Hân Nhiên cũng đi, còn có một nhân vật vô cùng đặc biệt sẽ xuất hiện. Hân Nhiên lần này thành tâm hòa giải các cậu, nếu cậu năm bắt được cơ hội là có thể đổi đời đó!”
Dương Huy chẳng qua cũng là suy nghĩ cho Trần Khiêm mà thôi.
“Nhân vật vô cùng đặc biệt?”
Trần Khiêm suy nghĩ một lúc rồi lập tức hiểu ra: "Đệch, không phải Triệu Nhất Phàm cũng đi đó chứ?"
Trần Khiêm có một cảm giác khó nói nên lời đối với Triệu Nhất Phàm.
Tuy rắng cô ta xinh đẹp, khí chất tốt.
Nhưng mà cái kiểu tham phú phụ bần của cô ta làm Trần Khiêm thấy không thoải mái
Hân Nhiên chẳng biết nghĩ gì nữa, cứ muốn ghép đôi bọn họ.
Cho nên Trần Khiêm vì muốn tránh gượng gạo, nên thật tình không muốn đi.
Nhưng Dương Huy nói mãi cũng đành xuôi.
Không muốn làm mất hứng người anh em, đành phải chấp nhận.
Địa điểm được chọn là một nhà hàng Tây tên Rastar. Đương nhiên Dương Huy không thể giống cậu ấm nhà giàu Hứa Nam và Lục Thần hở chút là chọn nhà hàng cao cấp được.
Lần hẹn này, khách mời có Triệu Nhất Phàm, Từ Hà và bốn người cùng phòng kí túc với họ.
Sáu người phòng Trần Khiêm cộng với Mã Hân Nhiên
Nhưng vì Trân Khiêm phải quay về phòng ký túc nên
không đi cùng bọn Dương Huy mà lại đến sau.
“Thật ra theo tớ thấy, Hân Nhiên cùng năm người phòng Dương Huy, với bọn tớ nữa là mười hai người tụ tập là được: rồi"
Triệu Nhất Phàm ngồi trên ghế đung đưa chân, vừa uống nước trái cây.
Nói như là một việc hiển nhiên.
Ấn tượng của cô ta về Dương Huy rất tốt, làm việc nhanh nhẹn ổn trọng.
Chỉ là cha mẹ của Dương Huy chỉ là giáo viên trung học bình thường. Mà như vậy thì không đủ tiêu chuẩn đối với cô ta.
*Ừ đúng, đừng gọi cái tên Trần Khiêm ấy đến nữa! Vừa thấy cậu ta, tôi liền nhớ đến những việc kia! Buồn cười hết sức!”
Từ Hà cũng góp một câu đùa cợt.
“Được rồi được rồi, Nhất Phàm, Từ Hà. Các cậu đừng ghét Trần Khiêm như vậy. Cậu ấy rất tốt tính, các cậu tiếp xúc nhiều sẽ hiểu.”
Mã Hân Nhiên cười nói.
“Đúng rồi. Con người lão Trần rất tốt.”
Bọn Dương Huy cũng đồng loạt nói.
“Haha, người tốt? Nếu quả thật là người tốt sẽ không để mười hai người chúng ta đợi cậu ta rồi, cậu nói đúng không Từ. Hà?”