Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 302: Chỉ có hai người bọn họ




Sau khi cúp điện thoại, Trần Khiêm quay đầu xe chạy thẳng về sơn trang.
Anh cũng không biết người đàn ông tên Triệu Tử Hưng này, nhưng mà người ta đã muốn thăm hỏi mình rồi, mà mình còn ra vẻ, chị Trần Hiểu thì có thể làm được, chứ Trần Khiêm anh thực sự rất ngại.
Gặp mặt ăn một bữa cơm cũng chẳng có gì.
Không lâu sau đã đến sơn trang rồi. Hiện tại sơn trang suối nước nóng đang tổ chức hoạt động, mục đích là để chào đón vị giám đốc điều hành mới Triệu Tử Hưng này.
Mặc dù đã rất muộn rồi nhưng bên trong sơn trang vẫn thắp sáng đèn.
Có rất nhiều cậu ấm nhà giàu đi lại bên trong.
Trần Khiêm đến cổng, nhìn thôi là đủ rồi.
Anh dứt khoát lái xe vòng ra phía sau, rồi vào trong bằng. lối đi VỊP.
Đến phòng họp riêng của mình.
Lúc này, Lý Chấn Quốc và một người đàn ông trung niên đã cung kính đứng trước cửa.
Chỉ có hai người bọn họ.
Đó chắc hẳn là Triệu Tử Hưng.
Vẻ ngoài của ông ta trong rất ổn định và thành thục, nhưng nhìn vào ánh mắt thì Trần Khiêm lại có cảm giác chắc là kiểu người này làm việc tương đối mạnh bạo.
“Cậu Trần!" Lý Chấn Quốc cung kính gọi.
“Triệu Tử Hưng xin chào cậu Trần!”
Triệu Tử Hưng kính cẩn cúi đầu.
“Chào ông, Tổng giám đốc Triệu! Đừng khách sáo, chúng †a vào trong nói chuyện!”
Trần Khiêm cười. Sau khi chào hỏi đơn giản, Triệu Tử Hưng mới bắt đầu giới thiệu về mình và nói về một số kế hoạch phát triển tập đoàn thương mại Kim Lăng trong tương lai.
Khá là sáng tạo, đương nhiên cũng đủ bá đạo, gần như lật đổ mô hình trước đây của Lý Chấn Quốc.
Trong công việc có vẻ như không giữ cho Lý Chấn Quốc. chút thể hiện nào.
“Phải rồi cậu Trần, tôi nghe Chấn Quốc nói gần đây cậu mới mua một căn biệt thự Vân Đỉnh? Cậu vẫn chưa tiến hành tu sửa nhỉ?”
Trần Khiêm gật đầu.
“Khụ khụ, cậu Trần, trước khi tôi vào giới kinh doanh, tôi đã từng đi tu nghiệp ở châu Âu về mảng trang trí thiết kế chuyên nghiệp, cậu xem có thể giao cho tôi việc tu sửa trang trí lại thự Vân Đỉnh không, tôi đảm bảo sẽ làm cho cậu Trần hài lòng!”
Triệu Tử Hưng cung kính cười. “Cạch!”
Lần này, Lý Chấn Quốc không nhịn được nữa, cốc trà phát ra tiếng.
“Giám đốc Triệu, ông vừa mới tới vẫn chưa quen việc, tìm hiểu trước đã rồi nói sau, hơn nữa việc tu sửa nhà của cậu Trần tôi đã bắt đầu rồi, dự tính mười ngày nữa sẽ xong thôi, ông đừng lo lắng về việc đó làm gì!”
Mẹ kiếp, dẫn ông đến gặp cậu Trần đã là nể mặt ông lảm rồi, vừa đến đã muốn giành việc của mình trước, đây chẳng phải quá đáng sao?
“Giám đốc Lý, mười ngày sao? Nếu là tôi, nội trong năm ngày thôi thì đã tu sửa xong biệt thự rồi, cũng không làm chậm trễ việc vào ở của cậu Trần!”
Triệu Tử Hưng phản bác lại.
“Nội trong năm ngày? Giám đốc Triệu, có khả năng này sao?”
Trân Khiêm cười.
“Tôi dám ký giấy đảm bảo, nếu trong năm ngày mà cậu Trần vẫn chưa vào ở được, tôi sẽ lập tức nộp đơn từ chức lên tổng công ty!”
Triệu Tử Hưng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Làm như vậy thì Trần Khiêm cũng rất ngại.
Dù sao cũng chỉ là tu sửa, giao cho ai cũng như nhau cả.
Thêm nữa lúc này Lý Chấn Quốc ngạc nhiên không dám phản bác lại, ông ấy cũng chẳng dám ký giấy đảm bảo như vậy.
Hơn nữa, mình ghen tức cái gì chứ, Triệu Tử Hưng ông có thân thiết với cậu Trần hơn nữa, thì có thể thân với cậu Trần được như mình sao?
Việc này giao cho Triệu Tử Hưng làm.
Sau khi nói chuyện xong, Triệu Tử Hưng phải ra ngoài để xã giao với một số khách mời, Trần Khiêm không đi mà vào phòng ngủ của sơn trang nghỉ ngơi.
“Được đấy Tổng giám đốc Triệu, phong cách làm việc vẫn như trước đây, dám liều dám đánh, điểm này tôi rất khâm phục ông. Nhưng tôi phải nhắc ông một câu, ở Kim Lăng, nhất là cư xử với cậu Trần, nhất định phải làm việc cho cẩn thận, phải biết là hiện tại vẫn chưa công bố thân phận của cậu Trần ra ngoài, tôi nhắc cho ông như vậy!”
“Việc này tôi rõ, ngoài tôi ra, những người mà tôi dẫn theo gần như không ai biết thân phận của cậu Trần, tôi cũng không nói với bà nhà tôi. Tôi biết vì chuyện thân phận của cậu Trần bị lộ suýt nữa bị hại đã khiến cho giám đốc Lý ông suýt bị tổng công ty sa thải, tôi sẽ không phạm phải sai lầm như vậy đâu, ha hai”
Triệu Tử Hưng nhàn nhạt cười. Lý Chấn Quốc hít vào một hơi, đây quả thực là việc đau đớn nhất trong lòng ông, nhất thời lơ là khiến cho Trần Khiêm
suýt chút nữa là bị Ninh Phàm hại. Nghĩ lại vẫn thấy đáng sợ.
Sau khi Trần Khiêm nghỉ ngơi thì anh cũng không ngủ, đang suy nghĩ thì chị gọi điện đến.
“Mẹ kiếp, chỉ còn hai ngày nữa thôi, em đang làm gì vậy hả? Việc chị giao cho em em đã làm xong hay chưa, sao vẫn còn chưa tiêu hai trăm triệu nữa? Em muốn hại chết chị có đúng không hả?”
Tiếng gào của chị làm cho Trần Khiêm giật cả mình.
Lúc này mới đột nhiên nhớ ra, mình mua nhà chỉ mới tiêu có tám trăm triệu, vẫn còn hai trăm triệu chưa tiêu hết...
“Phải làm sao đây? Tiêu thế nào bây giờ? Gấp chết mất!”
Đêm nay Trần Khiêm mất ngủ! Cho đến rạng sáng mới có một ý tưởng mới...