Sau khi Trần Khiêm đến lớp. Anh thêm lại wechat của Tô Mộc Vũ.
Còn gửi kèm một câu: “Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu!”
Đương nhiên, câu này là do Dương Huy dạy.
Trần Khiêm biết có thể là do mình mà Tô Mộc Vũ tức giận, nên muốn nói rõ với Tô Mộc Vũ.
Mà câu này thật sự rất hiệu nghiệm. Tô Mộc Vũ đồng ý rất nhanh. “Chuyện gì, nói mau đi!”
“Buổi trưa cậu có rảnh không, có một bộ phim mới ra, hay. lắm, tớ muốn đi xem! Nên muốn tìm một người đi cùng!”
Còn những lời này là do Mã Hân Nhiên dạy.
Tóm lại bây giờ bên cạnh Trần Khiêm có rất nhiều bạn tốt, họ đều đang bày mưu tính kế giúp Trần Khiêm.
“Haha, vậy cậu đi mà tìm cô gái cậu thấy rất tốt ấy, tìm tớ làm gì?”
'Tô Mộc Vũ lạnh lùng nói.
“Người tớ muốn tìm ấy à, là cô gái xinh đẹp nhất, phóng khoáng nhất trong lòng tớ, là cô gái dễ giận tớ nhất, tớ nghĩ đi nghĩ lại thì hình như chỉ có cậu là phù hợp với mấy điểm này nhất thôi, nếu không thì cậu giới thiệu cho tớ một cô gái khác giống vậy đi?”
“Cút, không có!”
“Vậy thì chỉ có mỗi cậu thôi!” “Sao cậu lại nói những lời này? Đâu có giống cậu!”
'Tô Mộc Vũ gửi đến một biểu cảm ngạc nhiên.
Nói thật, kể từ khi nói chuyện với Trần Khiêm, cộng tất cả lại với nhau thì hai câu này là hai câu khiến Tô Mộc Vũ rất vui.
“Đi không? Tớ mua vé cho cậu rồi, nếu cậu muốn từ chối thì cũng được thôi, nhưng phải giới thiệu cho tớ một chị gái giống như cậu để đi cùng tớ thì tớ mới đồng ý!”
“Ha, thấy cậu có thành ý như vậy, tớ sẽ đi, nhưng tớ có một điều kiện, đó là cậu phải mời tớ ăn cơm, tớ không thể đi vô ích vậy được!”
“Không thành vấn đề!”
Vậy là đã quyết định xong!
Dương Huy và Mã Hân Nhiên đều làm điệu bộ đã giành được chiến thắng.
Chỉ có Trần Khiêm là cười khổ gãi gãi đầu.
Hóa ra nói chuyện với con gái cũng phải chú ý nhiều đến vậy?
Trước đây Trần Khiêm không hiểu những điều này, nói chuyện với con gái thì người ta hỏi một câu anh trả lời lại một câu.
Bởi vì Dương Hạ từng nói, cô ta thích sự an phận và hiền lành của Trần Khiêm.
Nên lúc Trần Khiêm ở cùng với Dương Hạ rất hòa hợp. Nhưng nhìn bây giờ.
Cùng một câu, cùng một mục đích, thêm vào vài từ, thì hiệu quả đã khác rồi!
Đây cũng là một loại kiến thức, Trần Khiêm thầm bất lực. Mười một giờ phim bắt đầu chiếu.
Trần Khiêm định hơn mười giờ thì qua chỗ Tô Mộc Vũ trước.
Học xong, vừa mới ra khỏi lớp.
Bỗng nhiên điện thoại của Trần Khiêm vang lên, nhìn số thì Trần Khiêm hơi lung lay.
Là Tô Tử Nguyệt gọi đến.
Hai người đã lưu số điện thoại của nhau từ lâu, Trần Khiêm nói với Tô Tử Nguyệt, dù xảy ra bất cứ việc gì cũng có thể gọi cho mình trước.
Lúc này, điện thoại được nối máy.
Giọng Tô Tử Nguyệt hơi gấp gáp.
“Trần Khiêm, cậu đang ở đâu?”
“Ở trường! Sao vậy?”
“Là Tiểu Dĩnh, vừa nãy Tiểu Dĩnh đột nhiên bị ngất, tớ bế con bé đi bệnh viện, nhưng... nhưng tớ không có tiền, bệnh viện không chịu khám!”
“Cái gì! Hai người giờ đang ở cổng bệnh viện sao? Được. được được, tớ đến ngay đây!”
Nghe nói Tiểu Dĩnh bị ngất, hơn nữa có vẻ rất nghiêm trọng.
Trần Khiêm cũng hơi hoang mang. Tuần trước ở với nhau cũng rất hòa hợp.
Cho nên lúc này rất lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Dĩnh, Trần Khiêm chạy thẳng xuống lầu, lái xe đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, Trần Khiêm thấy ba người Tô Tử Nguyệt đang sốt ruột đứng ở cổng bệnh viện.
Anh đỗ xe bên đường. Trần Khiêm chạy thẳng qua đó. “Thế nào rồi?”
Trần Khiêm thấy sắc mặt Tiểu Dĩnh trảng bệch, cả người run rẩy.
“Trước đây Tiểu Dĩnh cũng có triệu chứng này, nhưng lần này lại rất nghiêm trọng!”
Tô Tử Nguyệt sốt ruột đến phát khóc.