Làm gì có ai xem trọng mình đâu, ngay cả Lý Thi Hàm cũng đã thay đổi khiến Trần Khiêm cảm thấy hơi xa lạ.
Nói tóm lại thì là thất vọng.
Trần Khiêm phớt lờ người tên Mã Phi này.
Anh ta lại cười mỉm chỉ nói với Trần Khiêm: “Haha, bạn Trần Khiêm tính cách rất mạnh mẽ nhỉ, ngại quá, vừa nấy tôi đùa chút thôi, nghe Thi Hàm nói trước đây quan hệ giữa cậu với cô ấy rất tốt”
“Hừ, Trần Khiêm, vừa nãy anh Mã Phi bắt tay với cậu mà cậu xem cái nết của cậu kìa! Có hiểu phép lịch sự không chứ?”
“Phải đấy, anh Mã Phi, anh không cần phải xin lỗi cậu ta đâu, anh cứ hỏi Thi Hàm thì biết, đây là một tên nghèo đần độn mà thôi!”
“Ha ha ha, đừng có nói người ta như vậy, dù sao thì người †a cũng học đại học Kim Lăng đó, nói không chừng tốt nghiệp. rồi người ta cũng có thể tìm được một công việc ở phố thương mại Kim Lăng thì sao!”
Mọi người sôi nổi chế nhạo.
“Ôi, nếu thế thì chúng ta thành đồng nghiệp rồi, bạn Trân Khiêm này, lúc đó quan tâm bảo ban nhau nhé!”
Mã Phi cười nói.
Anh ta là một người thích náo nhiệt, hơn nữa anh ta cũng nghe bạn học của Thi Hàm nhắc rất nhiều đến chuyện trước đây của Lý Thi Hàm và Trần Khiêm.
Anh ta cũng nghĩ thầm, Lý Thi Hàm sao lại thích thể loại nghèo kiết xác đó nhỉ?
Đôi lúc cũng làm cho Mã Phi rất mất mặt.
Cho nên gặp mặt, nghe thấy tên Trần Khiêm, Mã Phi tiện thể xỉ nhục vài câu, muốn xem cậu ta sẽ phản ứng thế nào.
Kết quả...
Ừ, thứ hàng này chưa có chút trải đời nào, vào xã hội có thể bị mình giở trò đến chết đấy!
“Ha ha, anh Mã Phi đừng chọc cậu ta nữa, kiểu này mà có thể tìm được việc ở phố thương mại Kim Lăng ấy hả, thì có lẽ ông chủ cửa hàng đó thật sự bị mù rồi đấy!”
“Đúng rồi đúng rồi, anh Mã Phi, còn chưa nghe anh kể anh làm thế nào mà trở thành giám đốc bán hàng của cửa hàng được vậy?”
Mọi người lại kéo đề tài nói chuyện về Mã Phi.
*À, nói đến việc này thì dài lắm, có thể là vì anh tương đối giỏi về mảng này, nhưng mà ông chủ thấy kinh nghiệm của anh còn ít nên chỉ trả lương ba trăm nghìn tệ một năm thôi, ôi! Anh còn phải cải thiện nhiều lắm!”
“Whoal! Thế này cũng ngầu quá đấy!”
Sinh viên tốt nghiệp khóa này, thật sự rất hiếm có ai mà mức lương ba trăm nghìn tệ một năm, hơn nữa còn là tập đoàn thương mại Kim Lăng khổng lồ nữa.
Làm Trần Lâm hơi ghen tị với Lý Thi Hàm rồi.
Hai người đều xinh đẹp như nhau, chẳng qua chỉ là tính cách Trần Lâm thì cởi mở còn Lý Thi Hàm thì lại hướng nội.
Cô ta trở thành kiểu nữ thần khiến mọi người đều thích.
Lý Thi Hàm thì lại đầy kiêu ngạo.
Không kiềm được, cô ta lại đưa mắt nhìn Trần Khiêm đang ngồi trong góc.
Lòng thầm thở dài một hơi. Đồng thời cũng hơi sợi
Nếu khi đó mình vì một phút bốc đồng mà thật sự ở bên Trần Khiêm, vậy thì sẽ phải đối mặt với điều gì?
“Haha, là anh may mản th: rần Lâm với mấy người bọn em cũng rất giỏi mà, à phải rồi Trân Lâm, nghe nói em đang là giáo viên tiểu học, là chính thức à?”
Trần Lâm gật đầu: “Vâng đúng ạ!”
“Vậy thì giỏi rồi, sau này chúng ta đều có thể phát triển lâu dài ở Kim Lăng rồi, kế hoạch của anh là năm sau tranh thủ mua được nhà ở Kim Lăng, đến lúc đó sẽ kết hôn với Thi Hàm!” Mã Phi cười nói.
“Ha ha, phải rồi, người anh em Trần Khiêm này, không biết sau khi tốt nghiệp cậu có kế hoạch gì không? Thi công chức à? Có chỗ dựa ô dù gì không? Có muốn tham gia vào bán hàng không? Hay là thiết kế? Hay là nhân viên văn phòng?”
“Nhưng mà tôi khuyên cậu nên chọn nhân viên văn phòng đi, cậu mà thì công chức thì sẽ rất khó, còn muốn bán hàng như tôi ấy, thì nói thật, Trần Khiêm cậu thật sự không có một chút năng lực nào, về thiết kế, nghe thì đơn giản đấy nhưng thực ra là việc khó nhất, đòi hỏi phải có năng lực tư duy logic mạnh, điểm này tôi cảm thấy Trần Khiêm cậu không hợp, còn việc không cần động não thì chỉ có nhân viên văn phòng thôi, chỉ cần biết chút kiến thức máy tính cơ bản là được, rất hợp với cậu đấy!”
Mã Phi nói xong, tất cả mọi người đều khinh thường nhìn Trần Khiêm. Bây giờ đồ ăn đã được dọn lên, Trần Khiêm tự ăn một mình.
Chỉ là anh gật đầu nói một câu: “Đến lúc đó rồi tính đi, hợp cái gì thì làm cái đó, không phiền anh phải lo đâu!”
*Ôi ôi ôi, thật sự là có cá tính đấy, không nghe được những lời nói thật à?”
“Đúng vậy, mình rác rưởi thì cũng thôi đi, còn không nghe người ta nói thật! Haizz, nhất định là không có tương lai rồi!"
Trần Lâm bất lực nói.
Lúc này, mọi người đều không biết, trong khi bọn họ đang mỉa mai Trần Khiêm thì ở cửa phòng bao đã có một cuộc cãi vã nhỏ.
Là một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang tranh luận với nhân viên phục vụ.
“Đã nói là sẽ trả thêm tiền cô nghe không hiểu à? Bọn tôi đông người, nhất định phải lấy phòng này, cô muốn bao nhiêu tiền, mẹ kiếp, lập tức tìm bọn họ bảo cút hết ra ngoài cho tôi!”
Một chàng trai rất giống côn đồ gắt gỏng nói.