Cửa xe vừa mở ra.
Bốn cô gái này đều trợn tròn mắt. What?
Chếc siêu xe này là của Trần Khiêm hả?
Chẳng phải cậu ta là thăng nghèo hèn à? Sao lại có thể lái một chiếc siêu xe xinh đẹp như vậy?
Dường như ánh mắt nhìn Trần Khiêm của bốn cô gái đã thay đổi.
Chỉ riêng chiếc xe này thôi là đã cao cấp hơn chiếc Audi của anh Dương biết bao nhiêu, phụt, anh Dương gì chứ, cao cấp hơn Vương Dương biết bao nhiêu!
Lamborghini, ngầu quá.
Sắc mặt của cô gái cầm đầu trắng bệch nhưng vẫn chạy. sang nôn nóng hỏi: “Trần Khiêm Trần Khiêm, chiếc xe này là của cậu hả? Của cậu thật hả?”
“Không phải của tôi chẳng lẽ của cô?”
Có vẻ như Trần Khiêm đã quen với thái độ của loại con gái thế này nên anh lạnh lùng nói.
“AI Chiếc xe này đẹp quá đi, chắc cũng mười triệu hai mươi triệu chứ hả?!”
Suýt chút nữa là cô gái kia đã dính lên chiếc xe, cô ta đã hoàn toàn gục ngã, chiếc siêu xe này, chỉ cần được ngồi lên nó một lần, bảo cô ta chết cô ta cũng đồng ý!
Ba cô gái còn lại cũng chạy sang, nhìn Trần Khiêm với ánh mắt cực kỳ sùng bái.
“Chắc là mười tám triệu đấy!"
Trần Khiêm khởi động xe, tiếng động cơ quyến rũ vang lên.
“Wow! Đẹp quá đi mất, Trần Khiêm, cậu đi đâu vậy, có thể cho chúng tớ ngồi thử được không?”
€ô gái cười quyến rũ hỏi.
“Cút đi!”
Trần Khiêm lại lạnh lùng mảng.
Nói thật lòng, những cô gái này rất xinh đẹp nhưng ban nãy đã giúp Vương Dương đánh mình, bây giờ lại muốn mình
đưa họ đi, làm gì có chuyện tốt đến vậy?
Sau khi mắng xong, Trần Khiêm khởi động thân xe, đi thẳng.
“Trần Khiêm Trần Khiêm! Cậu cậu cậu..."
Vài cô gái bị làm lơ, tức đến mức giậm chân.
Không ngờ Trần Khiêm lại là một đại gia!
Tất cả họ đều cảm thấy có vẻ như họ đã bị lỗ vốn. Vì một cậu ấm thứ cấp như Vương Dương mà lại làm lỗi với vị đại gia này, đúng là không đáng mài
Lại nói về Trần Khiêm.
Sau khi mắng các cô xong, Trần Khiêm lái xe đến trường hội nghị.
Mặc dù tương đối sớm nhưng Lương Bách Sinh và rất nhiều lãnh đạo khác đã đến rồi.
Toàn bộ hoạt động được chia thành hai bước. Bước đầu tiên là cuộc họp xây dựng trường học sẽ được bắt đầu sau một tiếng nữa. Điều này đòi hỏi Trần Khiêm phải họp riêng với các lãnh đạo.
Trần Khiêm là người đầu tư cho Trường tiểu học Hy Vọng, xây dựng khoảng hai mươi ba mươi cơ sở để cung cấp môi trường học tập cho trẻ em của người lao động nhập cư.
Có thể nói là một cống hiến không nhỏ.
Nên tất nhiên sẽ rất được xem trọng.
Và bước thứ hai là đến hội trường lớn tổ chức hội nghị với các giáo viên công nhân viên.
Còn hai tháng nữa là trường học bắt đầu tuyển sinh, nên phải tiến hành tuyển chọn và đào tạo giáo viên công nhân viên.
Cái thứ nhất, Trần Khiêm không thể không tham gia, nghe Lương Bách Sinh nói này nói kia suốt một hai tiếng đồng hồ.
Còn đại hội giáo viên công nhân viên, Trần Khiêm không muốn đi.
Bởi vì cũng đâu cần anh phải tự phát biểu gì đó.
Hơn nữa quan trọng nhất là, việc ở chung với một nhóm giáo viên làm Trần Khiêm cảm thấy rất áp lực. Nội dung tán gẫu không cùng trình độ, tri thức quá cao siêu làm Trần Khiêm cảm thấy không khí chán ngắt.
Lúc này, Trần Khiêm đang băn khoăn xem có nên đến tham quan Trường tiểu học Hy Vọng, nơi diễn ra sự kiện hay không!
Dù sao đây cũng là một chuyện rất có ý nghĩa mà anh đã từng làm.
Trần Khiêm không lái xe, đi bộ về phía Trường tiểu học Hy Vọng.
Bởi vì lúc tiếp tục xây dựng thì ngôi trường này đã hoàn công được phân nửa, chưa đầy hai tháng đã đến giai đoạn sửa chữa trang trí, đã hoàn thành công việc phủ xanh toàn bộ ngôi trường.
Không thể không nói, trường tiểu học được bỏ vốn đầu tư nên môi trường rất ổn.
Mới vừa chụp được hai bức ảnh, chuẩn bị gửi cho chị. . ngôn tình hay
“Dừng tay! Cậu không biết trong khuôn viên trường không được chụp ảnh à? Cậu không thấy bảng cảnh báo hả?”
Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng hét lên. Làm Trần Khiêm giật mình.
Vừa quay đầu nhìn, đúng là thế, trên bảng có viết là cấm chụp ảnh.
“Ngại quá, tôi không chú ý thấy, tôi sẽ xóa ngay!”
Mặc dù anh là người xây dựng ngôi trường này nhưng Trần Khiêm không hề cảm thấy chuyện này có gì đặc biệt.