"Trần Khiêm, cậu bị ngốc hả? Dường như ba năm học của cậu uổng phí cả rồi. Đừng có ngây người ở đó, nhanh chóng theo bọn Vương Soái, Phương Tỉnh vào trong đi. Thật là, không hiểu sao em gái tôi nhìn trúng tên ngốc cậu!"
Đường Nhiên nghiêm mặt nói. Cô ta không muốn nói gì thêm về chuyện này nữa.
Trần Khiêm bây giờ cũng rất bối rối, đành không quan tâm Hoàng Vĩnh Hào nữa mà đi theo Vương Soái vào trong.
Lối vào cho khách VỊP và lối vào cho khách phổ thông dẫn đến những khu vực khác nhau.
Lối vào cho khách VỊP sẽ dẫn đến hàng ghế đầu.
Còn lối vào giành cho khách phổ thông sẽ dẫn đến những chỗ ngồi ở phía sau. "Ô? Vương Soái, là cháu sao? Sao rồi, ba cháu dạo nãy vẫn khỏe chứ?”
"Chú Lý, chú cũng đến ạ? Khỏe ạ, đều khỏe cả! Ba cháu vẫn thường hay nhắc đến chú!"
Vương Soái vừa vào, quả nhiên gặp không ít người quen, một người đàn ông trung niên nhìn thấy anh ta đã đến nói chuyện.
"Đúng rồi Vương Soái, hai cô gái đẹp đi cùng cháu người nào là bạn gái cháu?”
Hai cố ấy đều là bạn học của cháu, cháu chưa có bạn gái đâu chú Lý!"
'Vương Soái cười. Đồng thời vẫy tay chào một người quen khác.
Nói thật, quen biết nhiều người như vậy cũng là một loại kiêu ngạo, ở đâu cũng thể hiện được vị trí của bản thân.
"Ngài Lý Vọng Phong có khỏe không ạ? Cháu đã đọc. được phần giới thiệu của chú trên thời báo kinh tế Kim Lăng!"
Phương Tinh chỉnh lại tóc tai, vô cùng đoan trang dịu dàng chào hỏi.
"Đều là chút chuyện nhỏ. Nhưng mà Vương Soái này, chú phải nhắc nhở cháu, hôn nhân là chuyện quan trọng nhất đời người, cháu tuyệt đối không được bỏ lỡ người có giá trị, nếu không sẽ hối hận đấy!"
Nói xong, Lý Vọng Phong bắt tay Phương Tỉnh.
Lý Vọng Phong mở một chuỗi nhà cung cấp sản phẩm nhà bếp và phòng tắm, tuyệt đối không nên coi thường ông ta, kinh doanh cũng rất khấm khá.
"Chú Lý, lời chú dặn cháu đều ghi nhớ. Đúng rồi, Minh Phi không đến cùng chú sao?”
"Cái con bé nhà chú, gặp vài người bạn đại học Giang Nam nên đi chào hỏi rồi. Sinh viên năm ba rồi nhưng còn khờ lắm. Thật khiến chú không yên tâm. Chú thật muốn tìm cho nó một người bạn trai tốt. Ấy, nó quay lại rồi"
Lí Vọng Phong cười nói.
"Con gái, mau chào anh Vương Soái và hai người bạn xinh đẹp của anh ấy đi!"
"Chào anh Vương Soái, chào hai chị đẹp!" Lý Minh Phi cười nói.
Dáng người cô ta cao ráo, tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc một bộ đồ hiệu bó sát người, vô cùng gợi cảm.
Lúc này, Lý Minh Phi mới nhìn phía sau Vương Soái, phát hiện Trần Khiêm trong bộ đồ không mấy giá trị.
Lý Minh Phi không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nói: "Xin chào!"
"Ồ, chú không để ý, vị này là?"
Lý Vọng Phong giờ này mới kịp phản ứng.
"À, chú Lý, tên cậu ta là Trần Khiêm, giám đốc Đường Nhiên nhờ cháu dắt cậu ta vào thăm cho biết, chỉ là nhân vật không quan trọng gì, trước giờ không thường xuyên được đến những nơi như vậy!”
Vương Soái gãi đầu.
Đúng thật là mất mặt.
Sao mình lại mang theo cậu ta vào đây chứ?
Trần Khiêm bị Vương Soái mỉa mai một câu.
Nhưng không ngờ Lý Vọng Phong lại đưa mắt nhìn anh rồi đưa tay ra bắt, nếu không chào hỏi lại thì thật không phải phép.
Trần Khiêm gật đầu cười rồi nâng tay lên bắt tay ông ta. Không ngờ... "Được rồi Vương Soái, hôm nay ngồi cạnh chú Lý nhé!"
Không ngờ Lý Vọng Phong dời ánh mắt khỏi Trần Khiêm, đưa tay kéo cánh tay Trần Soái lại ngồi xuống gần chỗ ông ta.