Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 262




Không ngờ vừa ngẩng đầu đã gặp Trần Khiêm đang ăn đến mức miệng dính đầy dầu.
Thật sự làm cô ta hơi ghê tởm và thất vọng.
Dù sao lần trước cô ta cũng đã được chứng kiến thằng nhóc này ngu ngốc và hèn hạ đến nhường nào.
“Ồ,là cậu à! Nào, tôi sạc pin giúp chol”
Trần Khiêm đã thấy cô ta từ lâu nhưng không chào hỏi, lập tức dùng khăn giấy lau tay, chuẩn bị nhận lấy.
“Ha ha, không cần đâu, bạn ơi, bạn giúp tớ nha!”
Vương Tiểu Đề nói với sinh viên bên cạnh Trần Khiêm.
Sau khi cắm sạc xong, Vương Tiểu Đề liếc Trần Khiêm rồi về bàn chính.
Rất rõ ràng, cô ta ghét Trần Khiêm và bây giờ còn ghét hơn.
Trần Khiêm chỉ cười cười chẳng sao cả, dù sao anh đã quen với chuyện này, giống như từ khi sinh ra, mình đã thuộc loại người bị những cô gái xinh đẹp khinh thường.
“Các bạn, với tôi mà nói, hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng. Ngoài việc cảm ơn mọi người đã chăm sóc giúp đỡ tôi thì cảm ơn anh Bình Phàm đã nâng đỡ em, cho dù anh ấy không đến, không muốn lộ mặt nhưng có thể nói thế này, không có anh ấy, sẽ không có Tư Dư!”
“Em cạn với anh ba ly!”
Bưng rượu vang đỏ, Hàn Tư Dư uống cạn một hơi.
Ngay lập tức, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong phòng.
“Tôi nghi là anh Bình Phàm thích Hàn Tư Dư, hơn nữa còn thích cực kỳ!”
Lúc này, bạn cùng phòng của Hàn Tư Dư thảo luận.
Câu nói này khá hấp dẫn nên ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Thôi thôi thôi, Tiểu Mỹ, đừng nói lung tung! Nếu anh Bình Phàm thích tôi thì anh ấy đã gặp tôi lâu rồi!” Hàn Tư Dư lạnh lùng nói.
Cô ta đã tự hỏi vấn đề này vô số lần. Tại sao anh Bình Phàm lại tốt với mình như vậy? Thích mình sao?
Nếu thích mình thì anh ấy đã lộ mặt từ lâu rồi. Mặc dù tiêu chuẩn của Hàn Tư Dư rất cao, cho dù là cậu ấm nhà giàu thì ít nhất cũng phải hợp mắt cô ta nhưng anh Bình Phàm anh có biết không, trong lòng Tư Dư, anh đã không còn là người mà những cậu ấm bình thường có thể so sánh được!
Nếu anh thích Tư Dư dù chỉ một chút, cho dù em phải theo đuổi anh, chờ anh, Hàn Tư Dư em cũng sẵn lòng.
Chưa bao giờ gặp mặt nhưng thường xuyên tán gẫu với anh Bình Phàm, còn cứu mình ngay thời khắc nguy hiểm, trái tim lạnh lùng kiêu ngạo của Hàn Tư Dư đã tan đến mức không thể tan hơn.
Cho nên vấn đề này, Hàn Tư Dư không nắm chắc, mặt đỏ tim đập.
“Tớ nói thật mà, nếu không phải thích Tư Dư thật lòng thì tại sao lại trả giá nhiều như vậy? Cho nên chỉ dựa vào chuyện này thôi đã có thể khẳng định được, nhưng mà mọi người cũng biết, anh Bình Phàm rất khiêm tốn, không thích bị quấy rầy. Tớ đoán anh ấy đang nghĩ rằng, đầu tiên ám chỉ lòng mình để Tư Dư biết rằng, có một người vẫn luôn thích em, sau đó đợi đến khi thời cơ chín muồi sẽ cho Tư Dư thấy thân phận thật sự, rồi hai người ở bên nhaul”
“Mẹ ơi, Tiểu Mỹ, tiếc là cậu viết tiểu thuyết trinh thám đấy. Nhưng mà cậu phân tích cũng đúng, có thể lúc chúng ta tốt nghiệp sẽ là ngày anh Bình Phàm chính thức thổ lộ với Tư Dư. Mà trong lúc này, mặc dù sự nghiệp của Tư Dư phát triển nhưng nhất định không được gần gũi với những chàng trai khác!”
Một cô gái khác nói.
“Tớ biết!” Hàn Tư Dư gật đầu, trên thực tế, ngoại trừ anh Bình Phàm, bây giờ trong lòng cô ta đã không còn nam sinh nào khác, dẫu cho cuối cùng phát hiện người đó giàu hơn anh Bình Phàm!
“Tớ đi lấy điện thoại!”
Một tiếng bụp, Vương Tiểu Đề đặt ly rượu xuống, chuyện anh Bình Phàm thích Hàn Tư Dư làm lòng cô ta rất ghen ghét và khó chịu.
Mọi người không thể tưởng tượng được, hôm đó lúc anh Bình Phàm tặng cho phòng live của Hàn Tư Dư một trăm triệu, 'Vương Tiểu Đề đã ghen tị dến nhường nào.
Ghen ghét như thể Hàn Tư Dư giành bạn trai của cô ta.
Bước về phía Trần Khiêm.
“Tránh ra cho tôi!" Vương Tiểu Đề xé áo Trần Khiêm một cách thô bạo.
Trần Khiêm thầm nghĩ cô gái này điên rồi hả.
Sau đó muốn đưa điện thoại cho cô ta thật nhanh, để cô ta rời đi.
Nhưng không ngờ Trần Khiêm vừa chạm vào thì giống như động phải thuốc nổ.
“Cậu là ai mà dám động vào điện thoại của tôi, nhìn bộ dáng bần hèn của cậu đi! Cậu xứng chạm vào điện thoại của tôi àII”
Vương Tiểu Đề đánh thật mạnh lên tay Trần Khiêm.
“Cậu có gì ghê gớm hả, chẳng phải chỉ là một thắng nghèo hèn thôi à, cậu chạm vào đồ của tôi làm gì! Chiếc điện thoại này, tôi không cần nữa!”
“Bốp!”
Vương Tiểu Đề như bị điên, chợt cầm điện thoại di động lại rồi ném mạnh xuống đất.
Còn bưng ly rượu vang trước mặt Trần Khiêm, tạt thẳng lên mặt anh.
Căn phòng chợt yên tĩnh lại. Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Mà Trần Khiêm mặt dính đầy rượu cũng ngơ ngác...