Cuộc trò chuyện sau đó, Ngô Cường vẫn luôn khoe khoang các mối quan hệ của nhà anh ta ở Kim Lăng.
Đương nhiên, vẫn sẽ nói về chuyện của Trần Khiêm. Nếu nói không tức giận chút nào thì là nói dối.
Trần Khiêm thật sự muốn giãm nát cái tên Ngô Cường này ra.
Nhưng sau đó lại nghĩ, anh ta muốn khoe thì để anh ta khoe, muốn mỉa mai thì cứ mỉa mai, ngoài mấy thứ này ra thì anh ta còn có gì khác nữa đâu?
Cho nên cả nhà ăn cơm trưa cũng chẳng có mùi vị gì, sau khi ăn xong lại tiếp tục trò chuyện, nói rồi lại nói, bỗng chốc cũng sắp hết buổi chiều luôn rồi.
Vì sáng nay Trần Khiêm dậy sớm, lại ở đây gần một ngày nên có hơi buồn ngủ!
Nhưng tiếng Tô Mi gào lên khiến Trần Khiêm giật mình.
“Trời ơi, Anh Ngô Cường, chị Y Y, sắp năm giờ rồi, dạ tiệc du thuyền hôm nay sắp bắt đầu rồi đấy! Chúng ta phải đi nhanh lên! Đến trễ thì không hay đâu!"
“Ừ ừ, nói đúng lắm!”
“Dù sao thì cũng là cậu Hoàng đứng ra tổ chức, chúng †a phải giữ thể diện cho cậu Hoàng!”
Ngô Cường nói.
“Được rồi, mấy đứa mau đi đi, à phải rồi Ngô Cường, cháu chăm sóc cho Tô Mi và Y Y nhé!”
Lâm Hồng Hà vội nói.
Câu nói này, tất nhiên là gạt Trần Khiêm ra ngoài rồi.
“Không vấn đề gì ạ!”
Đáp lại một tiếng rồi mấy người lái xe rời đi, còn về phía Trần Khiêm, dưới sự kiên quyết của Lâm Y Y thì anh mới
ngồi vào chiếc BMW series 7 do Tô Mi lái.
Nếu không, theo ý của bọn họ thì đoán là sẽ không để Trần Khiêm lên xe đâu
Trong lúc đó, Lâm Y Y vẫn luôn thân thiết năm chặt tay Trần Khiêm.
Như đang muốn nói:
Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!
Cậu Trần, tôi thật sự không ngờ bọn họ sẽ như vậy, hôm nay để cậu phải chịu oan ức lớn như vậy, thật sự rất xin lỗi
cậu Trần!
Trần Khiêm chỉ läc đầu cười khổ một tiếng, xem như là đang trả lời.
Trong lúc nói cười, mọi người đã đến cổng Golden Sandy Beach lần nữa.
“Đúng rồi Trần Khiêm này, cậu có vé vào cổng không?” Ngô Cường đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi, nhưng anh ta phải đợi đến khi Trần Khiêm tới nơi rồi anh ta mới hỏi.
Chính là muốn khiến Trần Khiêm phải khó xử.
“À, tôi có chứ!”
Trần Khiêm gật gật đầu, cẩn thận móc tấm vé từ trong túi ra.