Cuối cùng lần này Trần Khiêm và Tô Mộc Vũ cũng không sao, còn về Ninh Phàm thì bị áp đi bàn giao rồi.
Cùng lúc đó ở dưới lầu.
Trang Cường và Lý Hạo lái xe dẫn đám người kia kịp tới. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cả kinh đến tột đỉnh. Tất cả đều ngây người tại chỗ.
Đây chính là quyền uy của cậu Trần sao?
Hai mươi mấy chiếc trực thăng!!!
"Anh Chấn Quốc, anh nói vậy là có ý gì? Lần cuối hiến sức?"
Lúc này, Trần Khiêm lại vô cùng kinh ngạc về câu cuối của Lý Chấn Quốc, tuy rằng anh rất muốn tìm hiểu về gia tộc mình nhưng Lý Chấn Quốc như thế này là đang từ biệt mình.
"Đúng cậu Trần. Phương tiện này có trong những phương tiện trợ giúp đặc cấp của gia tộc, hôm nay tôi lo cậu xảy ra chuyện nên đã sử dụng! Đừng thấy trực thăng này cách Ninh Phàm khá xa, nhưng thật ra hắn có bất kỳ hành động gì thì cũng sẽ lập tức bị khống chế. Đội ngũ này sớm đã tìm ra hơn mười cách giải quyết cho tình hình của cậu."
"Nhưng, một khi sử dụng nó thì cũng có nghĩa là tôi đã thất trách một cách nghiêm trọng, tôi säp nhận trách nhiệm rồi từ chức!"
Lý Chấn Quốc chán nản nói.
Nhưng, không hề thấy sự hối hận trên gương mặt của ông ấy!
Nói thật, điều này cũng khiến Trần Khiêm khá lo lắng và tự trách.
Dù sao tất cả mọi chuyện đều do anh mà ra. Lúc đầu chị đã nói một câu rất đúng, nếu đã muốn chà đạp một người thì phải chà đạp đến khi hắn không thể ngóc. đầu lên được.
Lúc đó, anh không cho là đúng. Nhưng bây giờ chính là bằng chứng xác thực nhất.
Không giải quyết Ninh Phàm triệt để, kết quả lúc biết được thân phận của mình thì anh ta lại điên cuồng trả thù!
Tuy rằng bây giờ đã giải quyết sạch sẽ vấn đề của Ninh Phàm rồi nhưng nghĩ thôi cũng thấy lo sợ và hối hận, nếu mình không thể kéo dài được thời gian thì có lẽ bây giờ Tô Mộc Vũ đã vì mình mà mất mạng oan uổng!
Xong rồi còn liên lụy đến Lý Chấn Quốc phải nhận trách nhiệm từ chức.
"Anh Chấn Quốc, không sao đâu, chuyện này để em nói với chị!" Trân Khiêm nói.
Nói ra cũng trùng hợp, ngay lúc này chị gái Trần Hiểu gọi điện đến.
"Em trai, sao thế? Không bị sợ chứ?" Trong điện thoại truyền đến giọng quan tâm của Trần Hiểu.
"Chị, chị biết nhanh vậy à?" "Phí lời, dùng đến trợ giúp đặc cấp rồi mà chị còn không biết à? Sau này em làm gì thì cũng phải thận trọng chu đáo một chút!"
"Em biết rồi, đúng rồi chị, chị có thể giữ lại Lý Chấn Quốc không? Dù sao thì anh ấy cũng vì cứu em mà?” Trần Khiêm vội vàng nói.
"Không thể, nhiệm vụ chị giao cho anh ta anh ta làm không xong, theo quy định của gia tộc thì phải từ chức cuốn xéo! Anh ta lấy tính mạng ra cứu em cũng là chuyện nên làm!"
Trần Hiểu nói vô cùng phách lối bá đạo. Lý Chấn Quốc đứng bên nên nghe rõ cuộc đối thoại của
Trần Khiêm, trong long thấy cảm kích, đồng thợi cũng không hề giận những lời Trần Hiểu nói mà lại càng cung kính hơn.
Đúng vậy, tất cả những thứ của ông ấy đều do nhà họ Trần cho, mạng của ông ấy lúc đó cũng do nhà họ Trần cứu rồi cất nhắc ông ấy tới vị trí ngày hôm nay.
Mà đến nhiệm vụ bảo vệ cũng không hoàn thành. Không trừ khử hết những thế lực uy hiếp tiềm tàng.
Đấy chính là điểm thất trách nghiêm trọng của Lý Chấn Quốc.
"À, nhưng mà, chị thì không thể dùng Lý Chấn Quốc nữa, còn về em, nếu muốn giữ lại anh ta thì cũng được. Quy định của gia tộc không hề nói là người khác không thể thu nhận!"
Trần Hiểu dường như cũng nhận ra cứ thế này đuổ Lý Chấn Quốc thì có lẽ em trai mình sẽ rất áy náy, nên đã đề xuất một ý kiến.