Tách tách...
Đêm khuya.
Tiếng lửa cháy vang lên, ngọn lửa màu xanh lá đang cháy, phát ra những tiếng tí tách.
'Trần Khiêm ngồi bên cạnh ụ lửa, vừa thêm củi vào. lửa vừa ngẩng đầu xem xét khu rừng rậm rạp.
Trong đêm đen, khu rừng rậm rạp mang hơi thở quỷ dị.
Rừng hơi lạnh lẽo nên dù Trần Khiêm đã lên đến cảnh giới Luân Vương thì vẫn phải đốt lửa sưởi ấm.
Bởi vì nơi này đã không còn thuộc bề mặt Địa Cầu nữa.
Mà là đã tiến vào Giới Vực rồi.
Đã một tháng kể từ khi hoàn thành tiệc cưới với Mộc Vũ.
Chuyện nhà họ Trần và Điện Huyền Dương cũng đã sắp xếp xong xuôi.
Đã hoàn thành chuyện kết hôn với Mộc Vũ.
Nhưng Trần Khiêm không có cảm giác như trút được gánh nặng.
Bởi vì anh không biết khi nào loại cảm giác ấm áp đẹp đế này không nên tồn tại.
Nhà họ Tần ở Địa Cầu đang như hổ đói rình mồi, nhà họ Tần ở Giới Vực thì có thể ra tay bất kỳ lúc nào.
Trần Khiêm không thể chống lại bọn họ.
Cho nên anh phải nâng tu vi thì mới có thể bảo vệ sự an toàn của người nhà.
'Trần Khiêm đến Giới Vực một mình.
Bây giờ vị trí của Trần Khiêm là bên ngoài Giới Vực, một nơi tên là Địa Đô.
Căn cứ theo những gì ghi trên bản đồ, Nguyên Tâm Thảo sống tại đây.
Mặc dù nơi này là thế giới dưới lòng đất. Nhưng lấy tâm Địa Cầu làm mặt trời. Nên không khác gì Địa Cầu.
Ví dụ như nơi này vẫn có núi, sông, cũng có rừng rậm giống khu vực này.
Giống ảnh phản chiếu của Địa Cầu.
Một tháng, Trân Khiêm đã quen với cuộc sống nơi này.
Yêu thú dày đặc, Trần Khiêm đã gặp một ít sinh vật thời tiền sử.
Mà thức ăn của Trần Khiêm là thú được săn giống thời kỳ văn minh tiền sử.
“Hừ, nhóc con, thì ra mày ở đây!” Đúng lúc này.
Rừng cây bỗng lay động, ba bóng dáng xẹt qua với tốc độ ánh sáng.
Bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Trần Khiêm.
Đây là ba người đàn ông trung niên trông rất hèn mọn.
“Các người vất vả thật đấy, tìm tôi suốt à?”
Trần Khiêm lấy một khối thịt bò trong đốm lửa bên cạnh cho vào miệng cắn vào ngụm.
Ba người này là dân bản xứ của Giới Vực, bọn cướp. chặn đường.
Rất nhiều người bị bọn họ giết hại. Hơn nữa tu vi của ba người này cũng không thấp, trong đó có một tu sĩ cửu phẩm, hai người còn lại là
Luân Vương tam phẩm.
Lúc Trần Khiêm vừa tiến vào, bọn họ đã đi theo Trần Khiêm.
Nhưng vì Trần Khiêm chưa quen với mọi chuyện nơi này nên mới tha cho họ vài lần.
Không ngờ không đến vài ngày sau. Ba người này lại đuổi theo.
“Xem ra lần này ba người không chịu dễ dàng buông tha đúng không?”
Trần Khiêm cười nói.
“Vớ vẩn, nhóc con, mày không hỏi thăm thử xem ở đây có ai trốn thoát khỏi tay ba anh em chúng tao không, chỉ dựa vào một mình mày á?”
Ba người cười lạnh bước về phía Trần Khiêm.
Xem ra muốn làm Trần Khiêm phải trả giá.
Trần Khiêm nhìn đống lửa, ngón tay nhúc nhích, việc đã đến nước này, anh đã máu lạnh từ lâu rồi nên chi bằng giải quyết ba người này tại đây để sau này đỡ phiền phức.
Bụp bụp bụp...
Đúng lúc này, bên cạnh lại có tiếng bước chân.
Lại thấy khoảng bảy người đang đi về phía này.
'Thoáng chốc ba người đang đối diện với Trần Khiêm ngây ngẩn nhìn sang bên kia.
Bảy người kia gồm sáu nam một nữ.
Trong đó có một ông cụ tóc bay phất phơ, ông cụ này cầm một cây gậy, hơn nữa trông có vẻ đã bị mù.
Nhưng lòng bàn chân như có gió, đi lại cực kỳ thành thạo.
Sát khí trên người bảy người mãnh liệt.
Khi bảy người bọn họ bước đến, ngay cả ngọn lửa trước mặt Trần Khiêm cũng bập bùng.
Nó lệch hẳn sang một bên mà không hề có ngọn gió nào thổi.