Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 2057: Nguyên Tâm Thảo




Từ tu sĩ đến Luân Vương, rồi đột phá Chân Nhân, còn có Địa Tiên trong truyền thuyết, vô cùng gian nan.
Nhưng mà khi đó, lại có người tu luyện được thân vàng bất diệt.
Hiện nay, trên đời có tồn tại Luân Vương cửu phẩm không đã khó nói, đừng nói gì đến Chân Nhân.
Mà nguyên nhân chính là do linh khí ở Địa Cầu cạn kiệt.
Nó khiến thiên hạ hỗn loạn, khổ nạn trập trùng, thời đại tu chân cũng vì vậy mà nhanh chóng biến mất.
Những người có thể thoát khỏi thiên kiếp này, may mắn đã kịp thời phát hiện, Địa Cầu không đặc mà là rỗng.
Giữa vỏ và tâm Địa Cầu vẫn tồn tại một thế giới.
Thế giới đó sử dụng trung tâm của Địa Cầu làm nguồn năng lượng, tương đương với mặt trời.
Tồn tại và phát triển ở đó qua mấy trăm nghìn năm.
Nhưng mà vẫn không đạt được thời kì đỉnh cao của †u chân.
Nên nhớ rằng, trước đây trên Địa Cầu, linh nguyên có ở khắp mọi nơi.
Không ngờ rằng, bên dưới tháp Trấn Long lại là một nguồn linh nguyên.
Nếu là trước đây, tu hành để đột phá Chân Nhân là rất khó, nhưng để đạt Luân Vương bát phẩm thì không thành vấn đề.
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Tiên sinh, dường như có người đã đến nơi đây trước chúng ta, hơn nữa, trong đây còn có thứ gì đó khác nữa!
Thầy Quỷ đi một vòng, vội nói.
Bảo người của Điện Huyền Dương phong tỏa xung quanh tháp Trấn Long, không cho ai vào trong!
Trần Khiêm căn dặn, Lâm Cửu lập tức thực thi.
Ánh mắt Trần Khiêm rời khỏi linh nguyên, hướng đến một chỗ khác.
Cung điện này mặc dù không lớn nhưng không thiếu thứ gì.
Ở một góc có đặt một chiếc quan tài. Trần Khiêm đến gần nhìn thử.
Nằm trong quan tài không phải ai xa lạ mà chính là chiến thân Lăng Tiêu.
Ngày đó Trần Điểm Thương giết con mãng xà khổng lồ rồi cướp đi thi thể của Lăng Tiêu, hóa ra đem giấu ở đây. Chẳng trách ông ta chọn nơi đây làm chiến địa.
Bởi vì trong cung điện còn có một lò luyện đan lớn.
Trần Khiêm biết, cái này khả năng là Trần Điểm Thương định dùng để luyện hóa mình.
Nếu không phải anh đã đột phá tu sĩ ngũ phẩm, e rằng, lần này thật sự rơi vào tay Trần Điểm Thương.
Trần Khiêm hơi thổn thức. Ông chủ, mau nhìn đi, ở đây có một quyển sách cổ!
Thầy Quỷ cầm quyển sách da dê, kinh ngạc gọi Trần Khiêm.
Trần Khiêm cầm lấy nó. Quyển sách da dê đã lâu đời nên hơi loạn. Nhưng mà vẫn có thể đọc được rõ ràng nội dung.
Phía trên có họa tiết cây cỏ lạ mắt.
Sau đó đến hai tấm bảng đồ. Tiếp đến là giới thiệu một vài văn tự.
Xem ra Trần Điểm Thương nghiên cứu quyển sách này cũng khá lâu rồi, bởi vì những trang văn tự đều bị ông ta đánh dấu hết.
Ông chủ, quyển sách da dê cổ này viết gì thế? Tiếu Thương Sinh hỏi.
Trước hết, loại cây này, nếu tôi không nhầm, loài thực vật cổ xưa bí ẩn này chính là Nguyên Tâm Thảo. được ghi lại trong một cuốn sách luyện đan cổ do đại ca Lăng Tiêu truyền cho tôi!
Trần Khiêm xem xét loài thực vật này, nghiêm túc nói.
Nguyên Tâm Thảo? Cả Tiếu Thương Sinh và thầy Quỷ đều mơ mơ hồ hồ.
Trần Khiêm lẩm nhẩm: "Nguyên Tâm Thảo này chính là nguyên liệu chính để luyện chế Tấn Nguyên Đan, cho dù ở Giới Vực của hiện tại, loại Nguyên Tâm Thảo này cũng đã tuyệt chủng. Mà cho dù có là ở thời kì tu chân thì Nguyên Tâm Thảo cũng là một nguyên liệu quý! Rất hiếm có khó tìm!"
Nhớ đến những ghi chép trong sách luyện đan cổ, Trần Khiêm giải thích với bọn họ.
Nguyên liệu cổ làm Tấn Nguyên Đan? Trời đất ơi!
Nghe vậy, Tiếu Thương Sinh há to miệng đến nỗi cằm như rớt ra đến nơi.
Tiếu trưởng lão, ông biết Tấn Nguyên Đan sao? Thầy Quỷ bất ngờ hỏi.
Đương nhiên là biết, Tấn Nguyên Đan là nguyên liệu không thể thiếu để đạt cảnh giới Luân Vương. Đạt cảnh giới Luân Vương rất khó, mà cũng không phải là không có ai đạt được Luân Vương cửu phẩm trong trăm nghìn năm, nhưng nếu không có Tấn Nguyên Đan thì không có cách nào trở thành Chân Nhân! Chưa từng có ai...
Tiếu Thương Sinh thổn thức.
Không ngờ Tấn Nguyên Đan lại quan trọng đến vậy! 'Thầy Quỷ gật gù.
Không sai, Nguyên Tâm Thảo này vốn không có cách nào tìm ra, đừng nói là Tấn Nguyên Đan. Không có nó hỗ trợ, đột phá bừa bãi kết cục chỉ có thể bỏ mình!
Trần Khiêm giải thích thêm, rồi lật xem trang tiếp theo.
Đây là một tấm bản đồ.
Nhìn thoáng qua một lát, mí mắt Trần Khiêm giật giật, cơ thể run lên!