“Nhược Huyên, Nhược Hi, hai em đang làm gì đó?” Trong lúc hai chị em đang mỗi người một suy nghĩ.
'Thì một giọng nói khá dễ nghe vang lên bên tai hai người.
“Chị Mộc Vũ, chị tới rồi, lúc nãy chúng em...”
Tần Nhược Hi định theo bản năng kể lại những chuyện lúc nãy.
Sau khi bị Tân Nhược Huyên nhắc nhở, cô ta mới sực nhớ ra.
“Chúng em không làm gì cả, chỉ thấy cảnh biển rất đẹp, nên muốn ra ngoài ngắm một lát!”
Cô ta nói.
Tô Mộc Vũ khẽ gật đầu mỉm cười: “Chị biết rồi, chúng ta được cha nuôi phái tới đây để bàn bạc chuyện đàm phán với Cảnh Vương của nơi này, chuyện này không hề đơn giản, hơn nữa còn rất khô khan, nhưng hai em phải nghe theo lời cha nuôi, không được tự tiện đi ra ngoài biết chưa?”
'Tô Mộc Vũ nói.
“Vâng chị Hân, à đúng rồi, em đã sai người đi mua thuốc an thần cho chị rồi, ngày nào đến nửa đêm, chị cũng đau đầu như búa bổ, em nghe người ta nói, trên thế giới này có một số loại thảo dược thần kỳ, nên đã căn dặn thuộc hạ đi mua rồi.”
Lúc này Tần Nhược Huyên mới nói ra kết quả, rồi lấy những loại thảo dược quý báu mà thuộc hạ mình đã mua được.
Đồng thời, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc, rồi dò hỏi:
“Đúng rồi chị Hân, chị có quen thế giới này không?”
Lai lịch của Tô Mộc Vũ hơi thần bí, chị ta không hề có tu vi gì, nhưng lại rất thông minh, sau khi đi theo bà ồi được bà nội tán thưởng thì được ba mình nhận làm con gái nuôi.
Cũng trở thành người phát ngôn chính trong hoạt động đàm phán lần này.
Nói thật, trong lòng Tô Nhược Huyên có hơi đố ky. Bởi vì bàn về lai lịch, ngoại hình, thậm chí là thực lực, bản thân mình không biết mạnh hơn Tô Mộc Vũ bao nhiêu lần.
Chẳng phải trước đây chị ta từng là nha hoàn của bà nội à?
Dựa vào cái gì mà bây giờ mình phải nghe theo lời chị ta chứ?
Hơn nữa hình như bây giờ, trên Địa Cầu này, cũng có một người có thực lực vô cùng mạnh mẽ đang thích chị ta.
Xem ra đúng như những gì cô ta nghe đồn, Tô Mộc Vũ là tới từ Địa Cầu.
“Hả? Chị không quen thế giới này, nhưng nói sao nhỉ, hình như chị vừa quen thuộc vừa xa lạ với thế giới này, nhất là mỗi khi chị tới đây, đáy lòng chị luôn có một cảm giác hồi hộp, chị cũng không biết mình bị sao nữa.”
Tô Mộc Vũ ngước mắt lên, hơi ưu sầu nhìn mặt biển xa xăm.
Cô cũng không biết, rốt cuộc mình bị gì nữa?
Cô không nhớ bất kỳ chuyện nào hồi còn nhỏ, thậm chí là những chuyện quá khứ.
Nhưng ngày nào đến giữa khuya, trong đầu cô cũng luôn hiện lên bóng dáng của một chàng trai.
Anh không cường tráng, hơn nữa cô cũng nhìn thấy bóng dáng của anh khá mơ hồ.
Nhưng dù là vậy, Tô Mộc Vũ vẫn có thể cảm nhận rất rõ tình yêu mà anh giành cho mình.
Người đó là ai thế?
Nhất là sau khi tới đây, hình như tiếng lòng ở sâu trong trái tim mình lại càng mãnh liệt hơn!
Trong lúc ba chị em đang im lặng không nói gì.
Thì một bóng dáng từ trên trời bay xuống.
Rồi đáp xuống boong tàu.
“Chào cô Tô và hai cô Tần, gia chủ nhà chúng tôi đã đặt một bữa tiệc ở nước C, mời ba cô tới đó dự tiệc.”
'Tên đầy tớ này nói.
“Được, cậu thay tôi cảm ơn Á Vương đại nhân, ba chị em chúng tôi sẽ nhanh chóng thu dọn, rồi tới đó ngay!”
'Tô Mộc Vũ gật đầu nói.
Ở bên này.