Bác Linh tức giận quát: “Tôi chính là người trong nhà họ Trần tu chân ở nước C, tên là Trần Linh, cậu còn dám động đến chúng tôi nữa không?”
Trần Linh tức giận quát.
“Ha ha, nhà họ Trần tu chân, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tới tìm mấy người thôi, huống hồ bây giờ chỉ là một gia tộc Thác Bạt!”
'Trần Khiêm cười lạnh, rồi lập tức giơ một ngón tay. lên vẽ.
Trong nháy mắt một đạo kiếm quang bay vụt qua. Trần Linh đang định ngăn cản kiếm quang này.
Nhưng chưa kịp ra tay đã bị một sức mạnh to lớn trấn áp.
Ông ta không thể ngăn cản luồng sức mạnh này! “Cậu chủ!”
Trần Linh trơ mắt nhìn Thác Bạt Liệt bị kiếm quang chém thành tám mảnh.
Tướng chết vô cùng thảm hại.
Trong nháy mắt cả hội trường bỗng trở nên vô cùng nghẹt thở.
Trần Linh không dám tin.
Con trai độc đinh nhà giàu có nhất nước C, sở hữu một nửa kinh tế của cả quốc gia, thế mà lại bị người khác chém thành tám khúc như thế?
Đầu Trần Linh trống rỗng.
Ông ta không dám tưởng tượng, cảnh tượng tiếp theo sẽ như thế nào.
“Cậu thật độc ác, cậu có dám để lại họ tên của mình không?”
Sắc mặt Trần Linh tái nhợt nói.
“Họ tên thì dễ thôi, tôi là người nhà họ Trần ở Nam Dương, Trần Khiêm!”
Nói xong, Trần Khiêm nhìn chằm chằm Trần Linh.
“Cái gì? Trần Khiêm?”
Mí mắt Trần Linh giật mạnh.
“Trong kế hoạch thu lưới, chỉ sót lại một người quan trọng nhất, không ngờ, mày lại xuất hiện ở đây? Còn tự tới nộp mạng sao? Mày có biết nhà họ Trần tu chân luôn tìm kiếm mày không?”
Trần Khiêm nói.
“Tất nhiên là tôi biết chứ!”
Trần Khiêm khẽ cười đáp.
Anh vốn vì chuyện này mà tới đây.
“Thảo nào mấy người Trần Khiêm Thiên lại không rõ. tung tích, tao nghĩ bọn họ cũng bị mày giết chết đúng không?”
Trần Linh ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, hơn nữa không một kẻ nào còn sống đâu!”
Trần Khiêm nói. Trần Linh nghẹn họng.
Mặc dù dưới khán đài, mọi người càng nghe càng mơ hồ.
Nhưng bọn họ vẫn hiểu rõ một số hàm ý trong đó.
“Rốt cuộc Trần Khiêm này là ai thế? Sao lại tàn nhẫn như vậy?”
Khương Dũng kinh ngạc hỏi.
Đúng vậy, thế mà có người không xem gia tộc Thác Bạt và nhà họ Trân tu chân ra gì.
Người này phải ở cấp bậc nào chứ?
“Tôi... tôi không hề quen anh ta! Anh ta là xuống thuyền cùng mấy người Long Phỉ Phỉ! Mẹ kiếp, tôi biết mà, người có thể ngồi trên thuyền chính, đâu thể tầm thường được!”
Mã Binh khiếp sợ nói.
Còn Long Phỉ Phi thì nhất thời si mê.
Rõ ràng cô ta cũng không quen người này.
“Quả nhiên cậu Trần đang ở đây!”
Đúng lúc này, vụt vụt vụt!
Trong bầu trời đêm bỗng hiện mấy bóng người.
Trong nháy mắt, mọi người đã nhìn thấy bốn năm mươi cao thủ đồng loạt đáp xuống khán đài.
Điều này đã làm Trần Linh vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi.
Mà Long Phỉ Phỉ cũng nhìn thấy ông nội Long Diệp của mình ở trong đó.
“Ông nội!”
Trong lòng Long Phỉ Phỉ không khỏi dâng lên cảm giác kiêu ngạo.
Rồi lập tức hô lên. Nhưng Long Diệp không đề đáp lại cháu gái mình.
Chỉ thấy lúc này bọn họ đang đồng loạt cúi chào Trần Khiêm:
“Ông chủ Trần, chúng tôi đã tìm ngài rất lâu rồi!”
'Tiếu Thương Sinh cười nói.
“Cái gì? Ông... ông chủ Trần?”
Mã Binh trợn tròn mắt đến mức sắp rớt ra ngoài.
Còn Long Phỉ Phỉ thì che miệng mình, vẻ mặt không dám tin!!!