Ánh mắt mấy người đó lóe lên tia chế giễu, giống như từng con sói hung ác, nhào thẳng về phía Trần Khiêm.
Cảnh tượng này làm tất cả những người có mặt tại đây đều hoảng sợ.
Trời ơi, với cục diện này, có lẽ thằng nhóc con không biết điều này sắp bị chém thành tám mảnh rồi.
“Hừ, đúng là muốn chết, chẳng lế anh ta không biết gia tộc Thác Bạt có địa vị thế nào ở nước C sao? Đắc tội với ai không đắc, lại cứ khăng khăng đắc tội với cậu chủ Thác Bạt, lần này không chỉ anh ta chết, mà ngay cả người nhà anh ta cũng khó mà thoát nạn.”
Dưới khán đài có người cười lạnh. Nhưng Điền Hiểu Phàm lại rất sốt ruột.
“Cậu Khương, Phi Phi, hai người mau nghĩ cách đi, dùng thực lực của gia tộc mình để cứu Trần Khiêm, anh ấy cũng chỉ muốn cứu người mới đắc tội với cậu chủ Thác Bạt thôi!”
Nhưng đáp lại cô ấy là khuôn mặt lạnh nhạt của hai người bọn họ.
“Được rồi Hiểu Phàm, chẳng phải chỉ là một thằng nhóc con sắp chết thôi sao, cậu sốt sắng như thế làm gì? Hơn nữa người này chỉ bèo nước gặp nhau với chúng ta thôi!”
Long Phỉ Phỉ cạn lời nói.
“Nhưng mà...”
Không đợi Điền Hiểu Phàm nói xong.
Mấy người đó đã nhào tới trong nháy mắt. Ai cũng mang vẻ mặt hung ác.
Còn Trần Khiêm thì một tay ôm Tân Nhã, một tay nâng lên.
Rồi khẽ vung một cái.
Ầm!
Vô số kiếm quang như lưỡi đao lấy Trần Khiêm làm trung tâm, nhanh chóng bay ra tứ phía, chém da thịt như chém giấy, tầng tầng kiếm quang cứa vào da thịt!
Xoeẹt xoẹt xoẹtI
Mấy kẻ đáng thương kia còn chưa kịp tới gần, đã bị chém đứt như cánh hoa, rồi ngã xuống đất trong nháy mắt.
Chỉ để lại một màn sương máu nồng nặc ngay tại chỗ.
“Á
Rất nhiều cô gái chứng kiến cảnh tượng cực kỳ đẫm máu này, rồi điên cuồng hét toáng lên.
Sau đó tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức lùi về sau một bước.
Điền Hiểu Phàm ngạc nhiên che miệng lại.
Lúc nãy khi Trần Khiêm vừa ra tay, cô ấy đã chứng kiến hết tất cả, đây thật sự là khí phách của một đại sư.
Mí mắt mấy người Long Phỉ Phỉ và Mã Binh giật mạnh.
Bọn họ vốn tưởng rằng Trần Khiêm sắp bị phân thây rồi, ai ngờ mấy người kia lại bị giết trong nháy mắt.
Người này lại thần thông đến thế, lợi hại quá đi mất! Long Phỉ Phỉ không khỏi nuốt nước bọt. c
“Chuyện... chuyện này...”
Thác Bạt Kiệt sợ đến mức ngẩn người, sau đó liên tục lùi về sau.
Mấy người này đều là cao thủ trong gia tộc của anh 1a.
“Xem ra, mày thật sự không biết điều rồi!”
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn về phía Thác Bạt Kiệt.
Làm Thác Bạt Kiệt hoảng sợ, mồ hôi tuôn ra như mưa trong nháy mắt.
Bây giờ anh ta mới phát hiện, ánh mắt của người này làm người khác sợ hãi đến cỡ nào.
“Thưa cậu, có gì từ từ nói. Tôi nghĩ, bây giờ cậu vẫn chưa hiểu rõ tình huống đúng không, cậu chủ này là Thác Bạt Kiệt, là con trai của người giàu nhất nước ©, cũng là đứa con duy nhất của ông chủ, được cả nước chú ý đến!”
“Cho dù cậu có thực lực cao siêu, nhưng ở nước C này cũng có rất nhiều thế lực, cho nên cậu phải hiểu rõ nếu cậu tổn thương cậu chủ nhà tôi, thì tương lai cậu sẽ đối mặt với điều gì?”
Người đàn ông trung niên cố gắng để mình bình tĩnh lại, rồi cảnh cáo.
Nhưng Trần Khiêm không trả lời ông ta, mà chỉ đứng nhìn bọn họ.
Thác Bạt Kiệt cho rằng Trần Khiêm đã sợ rồi.
Cho nên anh ta vội vàng lên tiếng: “Đúng đó, tôi là cậu chủ đứng đầu nước ©, sau lưng tôi là cả một quốc gia, hơn nữa cũng có rất nhiều người có thực lực như anh. Hoa Hạ các anh có câu nói, đừng vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến đại cục, tôi nghĩ anh cũng hiểu rõ đạo lý này đúng không? Nếu hôm nay anh dám bắt nạt tôi, chắc chắn anh sẽ không thể nào rời khỏi nước C được.”
“Ha ha, tao nghĩ chúng mày không hiểu ý của tao rồi!
Trong lúc chúng mày đứng đây nói chuyện với tao, thì thời gian đã trôi qua hơn một nửa rồi. Lúc nãy tao cho chúng mày nửa tiếng, là muốn nói cho chúng mày biết rằng nửa tiếng sau, chính tay tao sẽ giết sạch gia tộc Thác Bạt, để trút giận cho bạn tao.”
'Trần Khiêm cười lạnh.
“Cái gì? Cậu nói cái gì? Cậu còn muốn tiêu diệt gia tộc Thác Bạt?”
Người đàn ông trung niên bị lời nói của Trần Khiêm làm cho kinh ngạc.
Thác Bạt Kiệt cũng hơi sợ hãi.
“Cho nên, bây giờ chúng mày đang phí thời gian đấy, hơn nữa tao đã quyết định rồi, tao phải giết tên Thác Bạt Kiệt này!”
Trân Khiêm cười lạnh.
“Không! Bác Linh, cứu tôi, mau cứu tôi đi, hắn là một tên điên.”
Thác Bạt Kiệt lắc đâu nguầy nguậy. “Thưa cậu, chuyện cậu đang làm chính là xem thường gia tộc Thác Bạt, nhưng chắc cậu cũng biết sự lợi hại của nhà họ Trần ở nước C chứ?”