Nói vậy thì đây chính là người được đội trưởng Vân mời tới làm huấn luyện viên trưởng, cậu Trần - Trần Khiêm nhỉ?
Chu Bảo Khánh chắp hai tay sau lưng, nhìn Trần Khiêm lạnh lùng cười.
Không sai.
Trân Khiêm gật đầu.
Ha ha, đúng là không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài được, không ngờ cậu Trần tuy còn trẻ tuổi nhưng đã có thực lực cao nhường này rồi, thật sự phải làm người khác kính nể!
Chỉ là tôi thường nghe người ta nói khi thực lực của một người mạnh hơn thì lòng độ lượng của người đó cũng phải lớn hơn. Người anh em của cậu ở chỗ huấn luyện của tôi, cũng là do Chu Bảo Khánh tôi chưa chăm sóc chu đáo, nhưng tất cả trách nhiệm cũng không thể đổ hết lên đầu đứa cháu Vân Phi của tôi được, muốn trách cũng phải trách người anh em của cậu không thức thời thôi, ha hal
Chu Bảo Khánh bật cười. Đồng thời ông ta ngoắc ngoắc tay.
Chu Vân Phi thấy thế vội bò dậy từ dưới đất, nhanh chóng chạy tới núp sau lưng Chu Bảo Khánh.
Chú, nếu chú không đến kịp thì cháu đã bị tên này...
Chu Vân Phi nghĩ lại vẫn còn hãi vội kể lể ngay.
Được rồi, đừng nói nữa, chuyện gì cũng có chú đây rồi!
Chu Bảo Khánh võ vai Chu Vân Phi an ủi.
Đồng thời cũng dùng ánh ra hiệu cho Chu Vân Phi, ý bảo hắn ta cứ đứng xem trò vui đi thôi!
Mà tên Chu Vân Phi này cũng vô cùng hiểu rõ tính cách và cách hành xử của chú mình.
Mình bị bắt nạt như thế, chú nào chịu để yên.
Mà bây giờ, đầu tiên chú sẽ dùng tài ăn nói của mình biện luận cho nhóm người Trần Khiêm đó á khẩu không trả lời được, đợi đến lúc bọn họ đuối lý rồi, chú sẽ nhân cơ hội này mà tiến thêm một bước, mượn sức của tổ chức Long để diệt trừ những người này.
Ha ha, cái chiêu này cũng đâu phải chú mới dùng một hai lần đâu.
Chu Vân Phi lập tức gật nhẹ đầu hiểu ý, hắn ta lùi sang một bên cười nhạt nhìn nhóm người của Trần Khiêm.
Chu Bảo Khánh làm như không có việc gì, sau đó mới lại nhìn về phía Trần Khiêm nói tiếp:
Cậu Trần cậu thấy đấy, xét cho cùng là mười mấy người đằng kia bắt nạt một mình người anh em của cậu.
Giờ thì hay rồi, một mình cậu đánh tàn mười mấy nhân tài tương lai mang thiên phú trác tuyệt, bọn họ đều là trụ cột của tổ chức Long sau này, chỉ vì trả thù cá nhân mà cậu phá nát tàn bộ tương lai mai này của tổ chức Long, cậu không cảm thấy bản thân đùa quá lửa rồi hay sao?
Chu Bảo Khánh không đứng ở góc độ của mình mà lấy tổ chức Long ra làm lí do chỉ trích.
Nhưng Vân Hạo Thiên đã liệu được Chu Bảo Khánh sẽ mượn cớ gì ra nói.
Ông ta muốn phản bác lại ngay, nhưng lại không nói được lời nào. Bởi Chu Bảo Khánh nói cũng đúng, đúng là cậu Trần ra tay hơi quá độc địa.
Chỉ là sợ, sau đó Chu Bảo Khánh vẫn dùng tổ chức Long làm cái cớ gây chuyện.
Đây là gây xích mích để ly gián nội bộ mà!
Vân Hạo Thiên sốt ruột gần chết.
Hơn nữa thưa cậu Trần đây, tổ chức Long của chúng tôi tự có quy củ phép tắc của mình, người anh em của cậu chịu thiệt tất sẽ có nơi chuyên môn xử lí, cậu lại ở trên căn cứ của tổ chức Long tùy tiện ra tay, có phải là hoàn toàn không coi tổ chức chúng tôi ra gì hay không?
Chu Bảo Khánh tiếp tục kiếm chuyện sinh sự.
Đúng đó, chú nói quá đúng, anh xem tổ chức Long là nơi nào? Cho rằng nơi này là chỗ nào mà anh muốn đánh thì đánh như vậy hả? Đúng là vô pháp vô thiên!
Chu Vân Phi lập tức cười lạnh bổ thêm một đao.
Hắn ta nói xong liền đắc ý trao đổi ánh mắt với Chu Bảo Khánh cười cười. Khóe miệng của hai kẻ đó đều nhếch mép cười châm chọc.
Bọn họ muốn dồn Trần Khiêm đến đường cùng, sau đó lại lấy tổ chức Long ra làm bia đỡ diệt trừ Trần Khiêm.
Là chính ông làm hại hắn ta!
Đối diện với công kích ngôn từ đến từ Chu Bảo Khánh, Trân Khiêm chỉ nhẹ nhấc tay chỉ thẳng Chu Vân Phi, sau đó nói với Chu Bảo Khánh như vậy.
Cái gì? Mày có ý gì?
Chu Bảo Khánh hơi hơi nhíu mày.
Vừa rồi tôi đã cho hắn ta hai con đường, trong đó một cái là đường sống chính là chui qua háng người anh em của tôi, nếu không làm tôi chỉ đành ra tay khiến hắn †a chết một cách thê thảm!
Trần Khiêm thản nhiên nói:
Mà vừa rồi hắn lại không nghe lời, hắn ta chui qua thì đã xong chuyện rồi, nhưng lại từ bỏ cơ hội được sống!
Trần Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu.
Những lời này khiến Chu Vân Phi hoảng hốt trong lòng.
Mí mắt Chu Bảo Khánh giật giật.
Cậu Trần, cậu không nghe rõ lời tôi nói à? Ý tôi nói không phải như vậy...