Bởi vì khi nãy mọi người nhìn hắn ta đều mong mỏi hắn ta đấu một trận sống mái với người rất mạnh này.
Nhưng không ngờ là mới chút đó hắn ta đã sợ co rúm người lại.
Điều này cũng khiến cho Chu Vân Phi vô cùng đau đớn.
Thế nhưng đâu còn cách nào, hắn ta cũng đâu muốn răng rớt đầy đất đâu.
'Tao không nói chuyện này, tao thấy mày bắt nạt anh em của tao không ít đâu, bây giờ mày làm gì để người anh em của tao có thể nguôi giận? Bằng không mặc kệ mày là ai, cũng không không cần biết mày có ai chống lưng, tao sẽ phế mày tại chỗ luôn đấy!
'Trần Khiêm lạnh lùng theo dõi hắn.
Mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ròng khắp người Chu Vân Phi.
Đại ca, hay là thôi đi!
Bạch Tiểu Phi biết rõ hậu thuẫn phía sau Chu Vân Phi, lập tức đi đến cạnh Trần Khiêm khuyên.
Trần Khiêm võ vai Tiểu Phi cười nói.
Tiểu Phi, cậu đã quên rồi sao, nhớ lại trước đây cậu đã nói với anh, ai đắc tội cậu, cậu sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần như thế, còn nói rằng anh không cần phải sợ những kẻ đó, bởi sau lưng của anh là nhóm anh em các cậu! Những lời này cậu còn nhớ hay không?
Trần Khiêm hỏi.
Đương nhiên là nhớ rồi!
Bạch Tiểu Phi cắn môi nói rõ.
Vĩnh Hào là anh em chí cốt của anh, cậu cũng là anh em của anh, ngày trước các cậu vì anh mà xém chút cửa nát nhà tan. Ân tình này anh vẫn khắc ghi, anh từng thề độc tuyệt đối không để cho người bên cạnh mình phải chịu đau khổ nữa. Cho nên Tiểu Phi cậu không cần bận tâm bất cứ điều gì, sau lưng cậu có anh chống cho rồi!
Trần Khiêm nói với anh ta.
Điều này khiến Bạch Tiểu Phi gật đầu thật mạnh.
Cho nên, thứ rác rưởi này hôm nay phải trả một cái giá thật đắt!
Bây giờ tao cho mày hai con đường. Một là tao phế mày luôn, hai là mày phải chui qua dưới háng người anh em của tao ngay tại đây. Sau này nhìn thấy người anh em của tao thì phải gọi một tiếng ông nội, nếu mày không làm được, lần tiếp theo gặp lại tao sẽ lấy mạng mày!
Trần Khiêm nhìn về phía Chu Vân Phi nói. Cái gì? Muốn mình phải chịu nỗi nhục chui qua háng kẻ khác ư?
Ánh mắt Chu Vân Phi găn đỏ.
Hắn ta hiện giờ rất muốn có chú của mình đứng bên cạnh.
Nhìn ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn hắn ta, Chu Vân Phi thật sự là xấu hổ đến muốn chết ngay tại chỗ.
Tôi... tôi là người thừa kế đời thứ ba trăm năm mươi bảy của Vô Cực Môn, tôi... tôi không thể chui được!
Chu Vân Phi khẩn cầu.
Oành!
Hắn ta vừa mới nói xong.
Đã bị Trần Khiêm tóm đầu nhấn mạnh xuống đất.
Hắn ta không hề có năng lực chống lại, khuôn mặt chà mạnh xuống đất.
Phút chốc máu tràn cả mặt.
Một chân Trần Khiêm đạp lên đầu của hắn ta.
Bây giờ tao không chỉ muốn mày phải chui qua háng của anh em tao còn muốn mày vừa chui vừa gọi ông nội, nếu không làm thì tao sẽ phế mày ngay lập tức!
'Trần Khiêm tăng sức nhấn xuống.
A
Chu Vân Phi sợ đến kêu la thảm thiết.
Tôi... tôi gọi mà! Tôi gọi, đừng phế tôi!
Chu Vân Phi siết chặt nắm đấm, bởi vì dùng lực quá mạnh mà mười móng tay sắc nhọn đều găm sâu vào lòng bàn tay, đau thấu xương.
Giờ khắc này, hắn ta đau khổ cùng cực.
Trước đây chỉ có hắn ta đối xử với người khác như vậy, nhưng không ngờ hôm nay chính bản thân phải chịu nỗi nhục này.
Hơn nữa ngay cả khi hẳn ta nói ra tên của Vô Cực Môn rồi, mà người trước mắt vẫn không hề xem nó ra gì.
Tôi chui!
Chu Vân Phi chật vật bò dậy từ dưới đất.
Bạch Tiểu Phi cũng coi như là sau cơn mưa trời lại sáng, Chu Vân Phi này bắt nạt anh ta như vậy, lúc này anh ta cũng có thể dẫm trên đầu hắn ta rồi.
Ngay sau đó, Chu Vân Phi chậm rãi luồn qua dưới chân của Bạch Tiểu Phi.
Động tác của hắn ta vô cũng chậm chạp, thậm chí trong lòng còn đang thầm gọi: "Chú, mau mau tới đây đi"
Cháu đã cho người đi báo tin rồi, chú mau tới đây đi mà!
Nếu còn không tới cháu của chú thật sự phải chịu nỗi nhục này mất, vậy thì sau này còn mặt mũi nào ra đường gặp người nữa.
Còn có, nếu như chuyện này lọt đến tai của Long Phỉ Phỉ, chắc chắn cháu không thể trở thành cháu rể của nhà họ Long được đâu!
Đến lúc ấy kế hoạch của chú sẽ đổ sông đổ bể hết đó!
Chú, mau đến đi!
Hắn ta gào thét trong lòng.
Ngay lúc hắn ta cúi đầu chui qua. Đội trưởng Vân, người lần này ông mời đến giúp đỡ thật sự rất phách lối đấy? Tôi lại muốn xem thử cậu Trần mà ông nói rốt cuộc thì có chỗ nào hơn người!
Lúc này, một âm thanh đầy vẻ trêu ngươi vang lên phía ngoài cửa.
Rầm rầm!
Một loạt tiếng bước chân dồn dập vọng đến.
Rất nhiều cao thủ tràn vào căn tin bao vây đám người Trần Khiêm vào giữa.
Chu Bảo Khánh đi đầu, ông ta chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng đi đến...