Vào lúc này, bên trong căn tin.
Một thành viên với vết thương đầy tay run run rẩy rẩy dùng hai tay nâng một cái khay ngồi xuống chỗ ngồi.
Này, ai cho mày ngồi xuống? Anh Vân Phi của bọn †ao còn thiếu một phần nước hoa quả đấy, nhanh cái chân đi lấy một phần nước hoa quả về đây cho anh Phi đi!
Chỗ ngồi bên cạnh của chàng trai đó là mấy người thanh niên trông rất lạnh lùng.
Chỉ là nhóm mấy thanh niên này trông ai cũng đều hung hăng phách lối, hơn nữa rất rõ ràng mà lấy chàng trai này ra làm trò đùa.
Trong mấy người, kẻ ngồi ngay chỗ trung tâm cả đám chính là "anh Vân Phi”, lúc này anh ta híp híp đôi mắt, nhếch mép nhìn cảnh tượng trước mắt.
Được, tôi sẽ đi lấy ngay bây giờ!
Chàng trai nhãn nhịn cắn môi, ngay cả khi bản thân cảm thấy vô cùng nhục nhã cũng vẫn đứng dậy lấy nước hoa quả đặt xuống cạnh tên Vân Phi đó.
Anh ta vừa ngồi xuống.
Người thanh niên ngồi cạnh lại cất tiếng gọi.
Mẹ nó, mày cầm thứ hoa quả nát gì về đây? Đi đổi cái nhỏ hơn về đây, nhanh lên!
Người thanh niên kia cười lạnh nói.
Nói xong, mấy người bên cạnh không khỏi che miệng lại nín cười.
Mà chàng trai cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.
Mã Phong, mấy người thôi đi chưa, mọi người đều là thành viên tham gia huấn huấn luyện của tổ chức Long, dựa vào đâu mà chuyện gì tôi cũng phải nghe theo mấy. người!
Chàng trai vỗ bàn hét lên.
Ôi chao? Còn dám mạnh miệng? Xem ra bài học mà bọn tao dạy mày vẫn còn thiếu đó phỏng?
Nói xong, Mã Phong dùng tay gạt quả táo trên bàn làm nó đập thẳng vào khay cơm trên tay chàng trai kia.
Một tiếng sầm vang lên, khay cơm vung vãi đầy đất. Mày! Trên trán cậu thanh niên nổi đầy gân xanh.
Anh ta siết chặt hai nắm đấm, nhưng vần nhãn nhịn nuốt cục tức này xuống.
Thật bắt nạt người quá đáng, có người kể tên nhóc này lúc mới vào đội đã rất nỗ lực rất cố gắng, trong cuộc kiểm tra đầu tiên còn vượt qua cả tên Chu Vân Phi kia,
kết quả là thành ra như giờ đây, mỗi ngày bị bọn tay chân của Chu Vân Phi đè đầu cưỡi cổ, anh nhìn vết thương trên người cậu ta kia kìa!
Haiz, cũng có cách nào đâu chứ, bị tên Chu Vân Phi đó ghim rồi thì sao sống cho yên, phỏng chừng cậu nhóc kia không còn trụ được trong đội huấn luyện của tổ chức Long bao lâu nữa đâu!
Nghe đâu chỗ dựa của tên Chu Vân Phi này to lắm à? Không chỉ có thực lực mạnh mà gia thế cũng không. kém!
Tất nhiên rồi, Chu Vân Phi này là họ Chu đấy, đội trưởng Chu Bảo Khánh của đội số một hình như là chú ruột của hắn ta đấy. Hơn nữa tôi còn nghe nói cháu gái của đại đội trưởng Long Diệp, cũng chính là Tiểu Long Nữ có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp trong truyền thuyết kia, hình như có ý với tên Chu Vân Phi này dữ lắm!
Úi chà chà, thảo nào cậu nhóc kia bị chỉnh ra như vậy cũng không dám hó hé một chữ Không!"
Tất cả mọi người đều câm như hến.
Tất cả đều ôm trong mình tâm thái hóng chuyện mà nhìn chàng trai bị nhóm người kia bắt nạt.
Trái lại, Chu Vân Phi vẫn khép hờ đôi mắt, nhàn hạ dùng bữa như thường.
Mà Mã Phong vẫn không chịu buông tha, tiến lại gần chàng trai.
Ha ha? Thì làm sao? Không phục à?
Mã Phong cười nhạt, sau đó dùng chân nghiền nghiền đống cơm nát dưới đất.
Tiếp, hắn ta bốc một năm cơm đã đen bẩn dí vào sát khuôn mặt của chàng trai.
Thằng ranh không biết trời cao đất dày, thế mà dám vượt mặt đại ca của bọn tao, ngày hôm nay mày không có cơm ngon mà húp đâu, chỉ có thứ này thôi, mau vét lên ăn hết cho bố!
Mã Phong hung tợn nói.
Chàng trai đỏ bừng mặt vì tức.
Rầm!
Không đợi chàng trai làm ra hành động gì, một tên đàn em khác trong nhóm đã đạp một phát khiến anh ta sõng soài nằm rạp ra đất.
Mã Phong túm lấy tóc của chàng trai giật lên, một tay tống hết đống cơm vào miệng anh ta.
Ác quát Chung quanh có người sợ đến nỗi đứng bật dậy. Nhưng không một ai dám nói điều gì.