Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 2011: Chỉ là đồ Chơi mà thôi




“Chuyện này...”
Sắc mặt Trần Khiêm Thiên tái mét.
Ông ta nuốt nước bọt ừng ực.
Đúng vậy, mặc dù Trân Khiêm trước mắt trông rất bình thường nhưng trên người cậu ta lại có một loại khí trường rất mạnh.
Qua những lời Trần Khiêm nói, trong lòng Trần Khiêm Thiên thực sự căng thẳng.
Trân châu trong tay sắp cầm không chắc, trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Cho nên, tôi khuyên ông hãy suy nghĩ cho kỹ, bởi vì chỉ cần bất cẩn một chút thôi, trước khi ông thi triển trận pháp này, tôi sẽ chia ông thành tám mảnh, để ông tận mắt thấy cơ thể mình bị đứt lìa, tôi không đùa với ông đâu!"
Hai tay Trần Khiêm đút trong túi, nói.
“Đây đây đây...”
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn và đẫm máu trước mắt, Trần Khiêm Thiên căng thẳng nói không nên lời.
Đồng thời hai tay cũng bắt đầu run rẩy dữ dội. “Đây là trận pháp Lôi Bạo?”
Trần Khiêm thấy ông ta gần như đã không còn chút sức lực nào.
Lúc này mới đưa một tay ra, lấy đi viên trân châu trong tay ông ta.
Quả nhiên bên trong có một trận pháp nhỏ.
“Đúng vậy!”
Trần Khiêm Thiên gật đầu.
Sau đó thấy Trần Khiêm ném ra, trận pháp Lôi Bạo được thi triển.
Hành động này khiến Trần Khiêm Thiên trợn ngược mắt.
Ngay cả thầy Quỷ cũng kinh hãi không thôi.
Trận pháp này vừa xuất hiện thì ngay lập tức có một đám mây đen mù mịt tràn ra.
Ngay khi một cơn giông tố như hủy diệt cả đất trời sắp ập đến.
“Thul”
Trần Khiêm bấm đốt ngón tay, cơn giông này đã hóa thành khói rồi biến mất.
“Cái gì?”
'Trần Khiêm Thiên lùi về sau hai bước, ngã chỏng vó xuống đất.
Còn thầy Quỷ thì sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch.
Đồng thời trong lòng chấn động không thôi.
Ông ta đã biết Trần Khiêm là người không hề tâm thường lâu rồi, nhưng không ngờ, hôm nay anh đã có sức mạnh kinh khủng như vậy.
Lúc này trong lòng ông ta rất phấn chấn.
“Thấy rồi chứ, đối với tôi viên trân châu này thực ra chỉ là đồ chơi mà thôi!”
Trần Khiêm cười khổ nói.
“Gậu... cậu Trần tha mạng, xin tha mạng!” Trần Khiêm Thiên sực tỉnh lại, quỳ xuống đất. Không ngừng dập đầu xin tha.
“Tôi hỏi ông, đảo U Long ở đâu?”
Trần Khiêm hỏi.
“Đảo U Long? Đây là đảo chính của nhà họ Trần chúng tôi, nó ở..."
Đột nhiên lúc này, Trần Khiêm Thiên ngẩng mạnh đầu lên, bóp vỡ một miếng ngọc bội trong tay.
Sau đó, ánh sáng chiếu rõ, gạch nền dưới chỗ ông ta nứt ra một hố lớn.
Trần Khiêm Thiên nhảy thẳng vào đó trốn.
Oành oành oành!
Cùng lúc đó, vài cánh cổng đá khổng lồ rơi xuống xung quanh, khóa chặt toàn bộ không gian lại.
“Hả? Người này đúng là xảo quyệt, để hắn chạy trốn rồi"
Thầy Quỷ tiếc nuối nói.
“Thầy đừng lo, tôi đã gieo bùa chú trên người ông ta rồi, chỉ hi vọng ông ta quay về đảo U Long một chuyến, như vậy thì tôi mới có thể không tốn chút sức lực nào. mà tìm thấy đảo U Long để cứu người nhà của tôi!”
Trần Khiêm lắc đầu cười khổ.
“Ha ha, vừa rồi tôi hoảng hốt có hơi lỗ mãng rồi. Cũng đúng, bây giờ đã không thể coi thường cậu Trần được nữa rồi, cho dù tên Trần Khiêm Thiên này có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là con ong cái kiến đối với cậu Trần mà thôi!”
“Chỉ là trong hang động này có cơ quan, chúng ta nên đi ra ngoài thế nào?”
“Đơn giản!”
Trần Khiêm nói.
Sau đó phất tay.
Một tia sáng màu vàng kim bắn ra.
Ầm ầm ầm!
Đất rung núi chuyển, trời long đất lở, hang đá nổ ra một cái hố lớn.
Ánh sáng từ bền ngoài chiếu vào làm cho mắt hơi chói không mở ra được.
'Thầy Quỷ hoàn toàn kinh hãi với pháp thuật của Trần Khiêm, ánh mắt nhìn Trần Khiêm đã vô cùng kính sợ...