Tất nhiên phải xử trí Lý Kiều Kiều rồi.
Lại nói về bên Trần Khiêm.
Mấy ngày trước, lúc nào cũng có người tới gần đã làm Trần Khiêm cảm thấy rất phiền phức.
Cũng may, mấy ngày nay Trần Khiêm luôn ở trong động thần tích của núi Thái Sơn.
Đây thật sự là một thần tích. Bên trong có rất nhiều pháp khí. Trần Khiêm tìm kiếm suốt ba ngày.
Bây giờ anh mới phát hiện ra bảo vật thần tích mà thầy Quỷ bảo mình phải giành lấy.
Là một tinh thạch màu xanh lam. Có lẽ chỉ to bằng móng tay người.
Nhưng Trần Khiêm lại không biết vật này có tác dụng gì.
Sau một hồi nghiên cứu, anh chỉ phát hiện ra bên trong vật này ẩn chứa một năng lượng đặc biệt cực kỳ mạnh mẽ.
“Thầy Quỷ muốn mình giành bảo thạch này để làm gì?
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Sau khi nghiên cứu mấy ngày cũng không có kết quả, nhưng chuyện quan trọng trước mắt, rõ ràng vẫn nên đi tìm thầy Quỷ.
Chỉ khi nào tìm được thầy Quỷ.
Thì ba mẹ mình, chị Tử Yên, và Mộc Vũ nữa mới bắt đầu có được manh mối.
Vì Trần Khiêm cảm thấy lúc trước thầy Quỷ đã nhìn thấy được bước đi này, rõ ràng những chuyện đang xảy ra đều nằm trong dự đoán của ông ta.
Nhưng vấn đề khó khăn trước mắt là, rốt cuộc bây giờ thầy Quỷ đang trốn ở đâu?
Trong lúc Trần Khiêm đang mặt mày ủ rũ.
“Ông chủ Trần, cô Vạn Tuyết nhà họ Vạn tới! Cô ta đã đứng đợi bên ngoài được một ngày rồi, còn nói muốn gặp mặt ngài!”
Lâm Cửu đi tới bên cạnh Trần Khiêm nói.
“Vạn Tuyết? Cô ta tới đây làm gì?”
Tất nhiên Trần Khiêm nhớ rõ cô gái này, nhưng cô ta đối xử rất lạnh nhạt với mình, ngoài trừ bữa tiệc sinh nhật lần trước, có thể nói hai người không thường xuyên tiếp xúc với nhau.
Nhưng nghe Lâm Cửu nói cô đã đợi một ngày rồi.
Mình cũng nên ra ngoài xem thử cô ta tìm mình có chuyện gì.
Ai bảo lúc trước mình còn định lợi dụng người ta để lấy vé đi vào buổi lễ.
“Ông dẫn cô ta vào đi!” Trần Khiêm gật đầu nói.
Anh xoay cổ tay, màu xanh lam lấp lánh đã biến mất không còn bóng dáng.
“Trần Khiêm... không, anh... anh Trần...!”
Vạn Tuyết được dẫn vào sân sau, lúc nhìn thấy Trần Khiêm, trong lòng Vạn Tuyết lại dâng lên cảm giác hồi hộp mãnh liệt.
Nghĩ tới mấy ngày trước, người đàn ông này còn là một người cực kỳ bình thường, nói thật, khi đứng trước. mặt anh, cô ta luôn có cảm giác tự cao tự đại.
Nhưng bây giờ, Vạn Tuyết gần như căng thẳng đến mức không dám nhìn anh.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Trần Khiêm nhìn cô ta cười hỏi.
“À, tôi có chút chuyện, nhưng, tôi..tôi cảm thấy anh sẽ không đồng ý.”
Vạn Tuyết hơi hụt hãng nói.
Thật ra yêu cầu lần này của cô ta có hơi thất lễ, nhưng dựa vào ấn tượng ban đầu mà cô ta dành cho 'Trần Khiêm, cô ta cảm thấy Trần Khiêm sẽ đồng ý yêu cầu của cô ta.
Nhưng khi thật sự gặp mặt Trần Khiêm.
Cô ta chỉ cảm thấy căng thẳng.
Cho nên Vạn Tuyết không biết mình nên mở miệng nói ra yêu cầu này như thế nào.
“Cô cứ nói thử đi...” Trần Khiêm hơi khó hiểu hỏi.
“Tôi muốn mời anh cùng đi tới núi Huyền Dương một chuyến, nhưng anh quá bận rộn!”
Trong mắt Vạn Tuyết lóe lên tia mong đợi mãnh liệt. “Núi Huyền Dương? Tại sao tôi phải đi cùng cô?” Trần Khiêm cười khổ hỏi.
“Tôi...”
Vạn Tuyết không biết trả lời thế nào, nhưng ngẫm nghĩ một lát, cô ta vẫn nói thẳng ra.
Thật ra Vạn Tuyết muốn mời Trần Khiêm đi tới núi Huyền Dương cùng mình, bên con sông ở sau núi Huyền Dương, có thể đi tìm thầy bói kia lần nữa, để ông ta xem giúp hai người.
Xem thử rốt cuộc nhân duyên được bói lúc trước là thật hay giả.
Tất nhiên, Vạn Tuyết thừa nhận mình hơi nhàm chán. Một cô gái không có chuyện gì làm, thì suốt ngày chỉ nghĩ đến nhân duyên, hơn nữa rõ ràng anh Trần cũng không phải người nhàn rỗi như vậy.
Cho nên Vạn Tuyết cảm thấy rất xấu hổ khi mở miệng.