Điều này đã làm mọi người bắt đầu bàn bạc.
Có nên thành lập một môn phái hay không, như vậy mới có thể xác lập tôn tỉ cho mọi người, hơn nữa như vậy cũng sẽ có danh có phận.
Bọn họ đã từng đề nghị chuyện này với Trần Khiêm.
Nhưng đáng tiếc Trần Khiêm lấy cớ thời cơ chưa chín mưồi để từ chối.
Hơn nữa mấy ngày gần đây, đại sư Trần luôn ở trong núi Thái Ô.
Cho nên mọi người không thể đi vào được, đành phải tạm gác lại chuyện này.
Hôm nay.
Thẩm Phiêu Phiêu đi ra ngoài.
Bên cạnh còn có một cô em họ trong gia tộc.
“Chị, chị muốn đi đâu vậy? Chẳng phải ông nội bảo gần đây chúng ta bớt ra ngoài lại sao, dạo này trong thành Ký Châu liên tục có nhiều nữ sinh bị mất tích, có lẽ là do tên biến thái nào đó bắt cóc các cô gái, cho nên chúng ta phải cẩn thận một chút!”
Cô em họ nói.
Tất nhiên chị biết chuyện này, nhưng em cảm thấy. bây giờ trong thành Ký Châu này còn có ai dám động vào chúng ta à?”
Thẩm Phiêu Phiêu bất đắc dĩ nói.
Cô em họ thầm nghĩ cũng đúng.
Bây giờ chị là đồ đệ duy nhất của đại sư Trần, tuy chỉ là ký danh thôi, nhưng điều quan trọng nằm ở hai chữ “duy nhất".
Thân phận của nhà họ Thẩm bọn họ cũng theo đó mà lên như diều gặp gió, trở thành gia tộc chỉ đứng sau nhà họ Tần ở thành Ký Châu.
Bây giờ ở thành Ký Châu này, ai cũng phải nép mình trước chị của mình.
Ai dám trêu chọc nhà họ Thẩm chứ?
“Hôm nay chị muốn chuẩn bị mấy bộ lễ phục đường hoàng ra dáng cho sư phụ. Sắp tới sư phụ sẽ thành lập thế lực của riêng mình, trở thành người đứng đầu, sao có thể không có một bộ lễ phục đường hoàng chứ? Đúng rồi, Thiên Thiên, em giúp chị nghĩ thử xem, với tính cách tao nhã của sư phụ thì mặc bộ đồ nào là thích hợp nhất?”
Hai chị em vừa đi vừa cười nói.
Rất nhanh hai người đã đi vào một cửa hàng quần áo sang trọng nhất trong thành Ký Châu.
Nhưng không may là vừa đi vào đã gặp phải một người mà hai người không hề muốn gặp.
“Hừ, tôi còn tưởng là ai, thật xui xẻo, lại là cô!”
Một cô gái chặn đường Thẩm Phiêu Phiêu và Thẩm "Thiên Thiên lại.
Đồng thời nhìn hai người với vẻ mặt không hề có thiện cảm.
“Lý Kiều Kiều?”
Mà người này không phải là bà chị họ của mình thì còn có thể là ai nữa. Lần trước ở bãi đậu xe sơn trang Hộ Long, chị ta đã bị sư phụ cảnh cáo nhẹ rồi.
Không ngờ qua mấy ngày, chị ta vẫn chứng nào tật nấy.
Hơn nữa Thẩm Phiêu Phiêu nhìn thấy, bên cạnh Lý Kiều Kiều còn có đám bạn ăn chơi của cô ta nữa.
“Hừ, cô khá nhỉ, mấy ngày trước thì đi sơn trang Hộ Long du ngoạn, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả cửa hàng xa xỉ thế này cũng dám vào. Sao nào, nhà họ Thẩm của các. cô không còn sa cơ nữa à?”
Lý Kiều Kiều vẫn chanh chua nói.
“Lý Kiều Kiều, chị thích nói sao cũng được! Chỉ cần chị vui là được!”
Thẩm Phiêu Phiêu bất đắc dĩ cười khổ. Sau đó cô ta định kéo Thẩm Thiên Thiên rời đi.
“Cô đứng lại cho tôi, ai cho phép cô đi hả? Món nợ giữa hai chúng ta vẫn chưa giải quyết rõ ràng đâu!”
Thấy Thẩm Phiêu Phiêu định rời đi, Lý Kiều Kiều liền giữ vai Thẩm Phiêu Phiêu lại.
Mấy cô gái bên cạnh cô ta thì tiến tới bao vây Thẩm Phiêu Phiêu.
“Chị em, đừng để nó rời đi!”
Một cô gái giữ vai Thẩm Phiêu Phiêu hô lên.
“Lý Kiều Kiều, chị có ý gì?”
Thẩm Phiêu Phiêu lạnh mặt hỏi.
“Hừ? Tôi có ý gì? Bây giờ cô hỏi tôi đang có ý gì à? Chẳng lẽ cô tưởng chuyện lần trước cứ thế là xong sao? Tôi hỏi cô, cô đã giấu thằng oắt con lần trước ở chỗ nào? Tôi nói cho cô biết, gần đây đám Đại Bưu luôn tìm kiếm thăng ranh đó, một khi bọn họ tìm thấy hắn, chắc chắn sẽ băm hắn thành trăm mảnh! Cô cũng tiêu đời rồi, dám âm mưu tính kế chúng tôi."
Lý Kiều Kiều vừa nhớ tới chuyện hôm đó đã tức đến mức không có chỗ phát tiết.
Cô ta vừa nói vừa nắm tóc Thẩm Phiêu Phiêu ngay trước mặt mọi người.
Bốp!
Thẩm Phiêu Phiêu giơ tay lên tát vào mặt Lý Kiều Kiều.
“Chị bị điên àI” “Mẹ kiếp, Thẩm Phiêu Phiêu, mày ăn trúng gan hùm mật gấu à, lại dám đánh tao? Mày muốn chết đúng không? Được, tao sẽ tác thành cho mày!”
Sau đó cô ta không nói gì nữa, bắt đầu gọi điện thoại như một chị đại.
Rất nhanh, bảy tám chiếc xe Buick thương vụ dừng ngay trước cửa trung tâm thương mại.
Một nhóm thanh niên trai tráng bước xuống xe...