Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1979: Các người nhìn cho kỹ




Trên người hai người đều bê bết máu, rõ ràng là bị thương rất nặng.
Cô gái đó đã hôn mê rồi.
Cũng chính âm thanh này đã gián tiếp cứu Tiếu Thương Sinh một mạng.
Bởi vì lúc này, lực chú ý của Trần Khiêm đã rơi vào đôi nam nữ trẻ đang chạy về phía này.
Về phần Tiếu Thương Sinh, trong mắt mình, mình muốn ông ta chết thì ông ta thật sự sẽ chết.
Chút chuyện này không có gì quan trọng. Phụt!
Chớp mắt, người thanh niên trẻ đã chạy đến. Có lẽ đã kiệt sức cho nên lập tức ngã xuống.
Nhưng cho dù người thanh niên này ngã xuống thì vẫn gắng sức bảo vệ cô gái trên lưng mình.
Cảnh tượng này khiến lông mày Trần Khiêm khẽ giật.
“Người anh em, cầu xin anh cứu mạng, gọi giúp tôi một cuộc điện thoại!”
Người thanh niên hét lên với Trần Khiêm đang đứng gần đó.
“Tiểu Mi, Tiểu Mi, em đừng ngủ”
Sau đó, phát hiện được hơi thở yếu ớt của cô gái, người thanh niên này căng thẳng hét lên.
Nhờ vào ánh trăng, Trần Khiêm cũng thấy được khuôn mặt của cô gái.
Không biết tại sao, từ cái nhìn đầu tiên, mắt của cô gái rất giống Mộc Vũ.
Khiến tim Trần Khiêm đập nhanh. “Ở ngay phía trước rồi!"
Lúc này, có vài tiếng nói lạnh lùng truyền đến, sau đó thì thấy một nhóm bảy tám người đi đến.
Mà bảy tám người này, người nào người nấy đều vạm vỡ hung hãn.
Điều khiến Trần Khiêm hơi bất ngờ đó là, tất cả bọn họ, bao gồm cả người thanh niên này đều có một luồng khí tức nội kình.
Xem ra là cao thủ võ sĩ nội kình.
“Tân Dũng, giờ không chạy nổi nữa à? Thế nào? Mày ngoan ngoãn về với bọn tao hay muốn bị bọn tao đánh cho tàn phế rồi khiêng mày về?”
Người đứng đầu trong mấy người này lạnh lùng cười, nói.
“Còn cô em gái Tân Mi yêu dấu của mày nữa, ôi ôi ôi, thật là đáng thương quá đi, ha ha ha. Trông thế kia chắc nó sắp chết rồi, tao nói cho mày biết, tao biến thái lắm, cho dù em gái mày thật sự chết rồi, nhân lúc còn nóng tao vẫn chơi được! Ha ha hai”
Bảy người kia nghe thấy thế thì ngẩng đầu cười lớn.
“Khốn nạn!”
'Tân Dũng nghiến răng, dữ tợn nhìn bọn họ.
“Không muốn để em gái mày trở thành đồ chơi của tao thì Tân Dũng, mày biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Người này chậm rãi đi về phía Tân Dũng. Tân Dũng ra sức bảo vệ em gái.
Anh ta đỡ cơ thể nặng nề, từ từ đứng trước người em gái, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Trần Khiêm ở một bên xem, nghe lời của người kia nói, trong lòng vô cớ cảm thấy tức giận.
Có lẽ là vì mắt cô gái kia quá giống Mộc Vũ. Những người này nói cô ấy khiến cho Trần Khiêm có cảm giác như đang nói Mộc Vũ, Trần Khiêm nhíu chặt mày.
Lúc này mới chầm chậm đi tới.
“Hửm? Nhóc con, mày là ai?”
Lúc này, bảy người mới phát hiện ra Trần Khiêm.
“Mẹ nó, ai không quản lý tốt cái đũng quần của mình mà để mày xuất hiện ở đây, biết điều thì mau cút đi!”
Một người chỉ vào Trần Khiêm, lạnh lùng mắng.
Trần Khiêm không quan tâm mà đi đến bên cạnh cô I gái đang hôn mê.
Cánh tay, ngực, bụng cô ấy có vết thương do dao gây ra, đang không ngừng chảy máu.
“Nếu còn chậm thêm vài phút nữa thì đến thần tiên cũng không cứu được em gái anh đâu!”
Trần Khiêm nói. “Cái gì?”
Ngay lập tức, hốc mắt Tần Dũng đỏ lên, nước mắt của một người đàn ông tí tách rơi.
“Không cần lo lắng, bởi vì may mà anh gặp được tôi!”
Trần Khiêm vừa nói vừa điểm nhẹ vào vài huyệt đạo của Tần Mi.
Vết thương đang chảy máu của cô ấy bỗng chốc ngừng chảy máu.
Khuôn mặt tái nhợt cũng dần có huyết sắc hơn. Lúc này mới xoay người nhìn mấy người kia.
“Các người đều là võ sĩ nội kình nhỉ? Không lo chăm chỉ tu hành mà còn chạy ra đây giết người báo thù thế này?”
Trần Khiêm hỏi.
“Con mẹ nó thằng đầu buồi này biết nhiều đấy nhỉ. Đúng vậy, bọn tao là võ sĩ nội kình, nhưng mày có thể chết dưới tay võ sĩ nội kình thì đúng là phúc ba đời nhà mày rồi!
Mấy người này liên tục cười gắn.
“Võ sĩ nội kình, nếu tu luyện thích hợp thì hái hoa ngắt lá cũng có thể làm người ta bị thương được! Nhưng rõ ràng các người còn kém xal”
Trần Khiêm nói tiếp: “Các người có tin tôi biết hái hoa ngắt lá không?”
Vừa dứt lời, không biết có phải là cảm nhận được sự chấn động trong lời nói của Trần Khiêm hay không mà một chiếc lá liễu từ từ rơi trên đầu ngón tay của Trần Khiêm!
“Nhóc con, rốt cuộc mày là ai? Chỉ dựa vào mày mà cũng xứng để hái hoa ngắt lá?”
Cuối cùng, trên mặt bảy người cũng xuất hiện sự tức giận.
“Vậy các người nhìn cho kỹ!”
Trần Khiêm khẽ hất, chiếc là liễu đó bay từ từ lên không trung.
Nhìn thấy cảnh này, bảy người ngẩng đầu cười lớn: “Ôi đệch, thằng ngu này mày đang làm trò cười cho bọn tao à?”
Quả thực Tần Dũng cũng không biết, rốt cuộc người anh em này đang chơi trò gì, phải biết là bảy người này không dễ chọc đâu!
Nhưng một giây sau, tất cả mọi người đều trợn lớn mắt...